Hạ Chi quay đầu lại, nhìn hai nha hoàn một cái, lắc mình đi ra khỏi viện. Phủ tướng quân, lúc nào thì mới có thể yêntĩnh đây, hắn thật rất nhở cảnh phủ tướng quân trước kia, mặc dù khắp nơi đều nguội lạnh, nhưng rất bình an, chẳng qua là kể từ khi tướng quân gặp phải ả Vân Thiển Y này, tai nạn không ngừng ập đến, hắn sợ, tướng quân nhà hắn sớm muộn có một ngày sẽ bị nữ nhân này hại chết. . . . . .
Mai Nhi kéo tay Tri Hạ, khóc to “Tri Hạ, ngươi nói tiểu thư có bị sao không? Ta rất sợ.”
Tri Hạ nhìn cửa, xoay mặt không nói được lời nào.
Lê Hân đem Vân Thiển Y đặt lên giường của mình, đưa tay giúp nàng lau khô vệt máu bên miệng, chỉ chốc lát sau, đại phu tới, thay nàng xem qua, qua thật lâu, mới giải hết độc cho nàng.
“Tốt lắm, không sao rồi” Đại phu viết một phương thuốc, đưa cho Hạ Chi, mở miệng nói: “Thuốc này ăn vào, độc của phu nhân sẽ hiểu, cũng may, thuốc độc chưa ngấm sâu. Nếu như sâu hơn một chút, sợ là thần tiên cũng khó cứu.”
“Cám ơn ngươi, đại phu.” Hạ Chi nhận lấy phương thuốc. Sau đó liếc mắt nhìn Lê Hân, quay đầu đi theo đại phu đi hốt thuốc, tất cả mọi chuyện, cứ để tướng quân tự mình giải quyết! Hắn không giúp được gì, cũng không muốn biết, mặc dù hắn không thích Vân Thiển Y, nhưng dù sao tướng quân từng thật lòng yêu nàng, hiện tại không yêu, tình cảm sớm rơi vào một người khác, nhưng tướng quân không phải là người vô tình, Vân Thiển Y, lần này ngươi có phúc rồi.
Không thể không nói, nữ nhân này tốt số, phạm nhiều lỗi như vậy, lại vẫn còn sống, đoán chừng bây giờq uốc sư cũng vì chuyện Vân Tâm Nhược sống lại, không rãnh bận tâm đến nàng, tốt nhất, nàng đừng gây mưa gây gió, nếu không, tuyệt đối sẽ chết rất thảm.
Nếu như…nếu như…tướng quân thật có thể tiếp nhận Vân Thiển Y lần nữa, mà Vân Thiển Y cũng chân chính biết được lỗi của mình, đem tình cảm với quốc sư từ từ thay đổi, bắt đầu học thích tướng quân, yêu tướng quân, như vậy, đối với tướng quân chưa chắc không phải là một chuyện xấu, dù sao Vân Tâm Nhược sẽ khoog yêu tướng quân. Thay vì yêu một người mà đau khổ, không bằng, để cho tướng quân lần nữa đem tâm thả lại trên người của Vân Thiển Y.
Mặc dù, hắn thật sự rất ghét Vân Thiển Y, nhưng như vậy, đối với tướng quân, đó là một chuyện tốt, hắn có thể miễn cưỡng kêu nàng một tiếng phu nhân.
Nhưng thật sự có thể như thế sao? Yêu dễ dàng buông tay thế sao? Động tâm chỉ trong nháy mắt, nhưng muốn không yêu có lẽ cần cả đời.
Sau khi đại phu đi, Lê Hân ngồi trước giường, tỉ mỉ thay nàng đắp kín mền, ngón tay khẽ vuốt ve khuôn mặt tái nhợt ấy, trên tay truyền đến xúc cảm mịn nhẵn như chạm vào ngọc, đáy lòng của hắn cũng là một mảnh bình tĩnh, không thấy nửa điểm gợn sóng, nữ tử này từng để hắn yêu, là thê tử là hắn muốn, lại mang đến cuộc đời hắn tai nạn thảm khốc nhất. Hắn hận nàng, trách nàng, thậm chí cuộc đời này không bao giờ gặp nàng, nhưng là không nghĩ tới, bọn họ gặp lại nhau, nàng hối hận, nàng nhận sai, nàng tìm chết.
Mới vừa rồi, những lời nàng nói với Mai Nhi và Tri Hạ, hắn nghe không sót một chữ, tim hắn không ngừng rối rắm, Thiển Y a Thiển Y, bọn họ còn có kiếp sau sao? Ngươi cũng biết, tình yêu của ta dành cho ngươi đã sớm tiêu tán.
Bây giờ ta cứu ngươi, bởi vì, ngươi là tỷ tỷ của nàng. Ngươi có thể không nhận muội muội này, nhưng là, dù sao các ngươi cũng có chung dòng máu.
Thôi.
Từ đó về sau, để cho nàng làm phu nhân tướng quân đi! Hắn sẽ không gây khó dễ cho nàng, nhưng không cho nàng tình yêu nỗi nữa. Quá muộn, tất cả đều quá muộn.
Thanh Hàn nói, đây là hắn tự mình tạo nghiệt.
Thật ra thì, nào chỉ có hắn, bốn người bọn họ cũng vậy thôi.
Không thương, cũng không hận, vì vậy, cả đời sau sẽ sống an bình, không lo không nghĩ.
Hướng Đông, hiện lên một vầng ánh sáng ửng đỏ, đêm lần lui, một ngày mới lại bắt đầu, cũng bắt đầu lại từ đầu phải không?