Màn đêm lặng lẽ lại tới, không trăng không gió, một mảnh đen như mực, lúc
này hoàng cung hoàn toàn mất đi vẻ náo nhiệt thường ngày, Thanh Hàn quốc sư vô cớ biến mất, khiến tất cả mọi người trong hoàng cung bàng hoàng,
không được an bình. . . . . .
Cung dành cho Thư Tuấn thái tử và
Thư Dao công chúa bỗng xuất hiện một bóng dáng màu đen, tựa như quỷ,
không một hơi thở, không một tiếng động bay lên nóc phòng.
Bên trong phòng, truyền đến tiếng cười của hai huynh muội.
“Hoàng Muội, ta không nghĩ rằng muội lại có thể buông tay với Tiêu Thanh Hàn,
dù sao cái loại nam nhân đó, thế gian chỉ có một, tìm không ra người thứ hai, muội cũng hạ tay được.”
trong tay Thư Tuấn cầm ly rượu, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa, giả dối muốn chết.
Thư Dao lúc này không mang khăn che mặt, trên mặt như hoa cười vui vẻ.”Vô
song thì thế nào, lúc hắn cự tuyệt bản công chúa, bản công chúa không
thể nuốt trôi cục tức này, cái gì mà thê tử định mệnh, bản công chúa
không có được, sao lại cho những người khác có được chứ.” Nàng vỗ bàn
một cái, ly trà trên bàn hơi nghiêng ngả.
Rõ ràng là tiếng cười
nhưng so với tảng băng lại lạnh hơn mấy phần. Đột nhiên, nàng quay đầu
nhìn về phía Thư Tuấn.”Hoàng huynh, huynh nói, thủy tinh châu sẽ đưa bọn họ đến nơi nào?”
Thư Tuấn lắc đầu một cái, im lặng một lúc lâu
mới trả lời, “Ta cũng không biết, nghe nói bị hạt châu này bắt được, sẽ
bị đưa đến một chỗ thần bí, hơn nữa vĩnh viễn không cách nào trở lại. Về phần chỗ đó là nơi nào? Bao nhiêu năm rồi không người nào biết được.
Đoán chừng điều bí mật này chỉ có Thanh Hàn quốc sư mới biết được.”
“Như vậy. . . . . .” Thư Dao lộ ra gian trá nụ cười, so với khuôn mặt như
hoa kia lại không tương xứng tý nào.”Hoàng huynh, huynh nói xem, chúng
ta lần này lập được công lớn như vậy, diệt trừ Thiên Trạch quốc sư, sau đó lặp lại biện pháp này khử Lê Hân, hoàng đế Thiên Trạch sẽ mất đi hai cánh tay đắc lực, về sau Thiên Trạch hoàng triều còn không cúi đầu xưng thần với Nhan quốc sao?”
“Đúng vậy! Đến lúc đó thiên hạ này sẽ thuộc về tay Nhan quốc chúng ta, ha ha. . . . . .”
Hai huynh muội không coi ai ra gì mà cười, không chút nào biết cuộc đối
thoại giữa bọn họ bị người trên nóc phòng nghe không sót một chữ. . . . . .
Nghe đến đó, ánh mắt nam tử áo đen thoáng qua một mảnh lạnh lùng, đứng dậy, nhanh chóng rời đi.
Bên trong ngự thư phòng, Tiêu Cẩn Du không ngừng đi lại, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa.
Cửa “chi nha” một tiếng, nam tử áo đen lẳng lặng đi vào. Hắn kéo xuống khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt cương nghị.
“Như thế nào? Tra được chưa?” Thấy hắn trở lại, Tiêu Cẩn Du lập tức nghênh đón.
“Dạ.” Lê Hân gật đầu một cái, đem câu chuyện nói hoàn toàn cho Tiêu Cẩn Du
nghe. Hắn đoán không lầm, Thanh Hàn mất tích quả nhiên liên quan đến hai huynh muội kia.
“Đáng chết. . . . . .” Tiêu Cẩn Du khẽ nguyền rủa một tiếng, Nhan quốc lòng dạ hiểm độc, đã sớm đề phòng. Nhưng thật không ngờ….
“Bọn họ không nói về chuyện Cửu đệ ở nơi nào ư?”
Lê Hân lắc đầu một cái, tră lời: “Bọn họ không nói, nghe ý của Thư Tuấn thì hình như bọn họ cũng không biết.”
“Ta muốn độc chết bọn họ.” Minh Phong cắn răng nghiến lợi nói. Hận không
đem Thư Tuấn cùng Thư Dao bầm thây vạn đoạn ngay bây giờ. Mới có thể làm nguôi đi một ít mối hận trong lòng. . . . . .
Tiêu Cẩn Du giữ
lại Minh Phong, lắc đầu, “Không thể, chúng ta không có bằng chứng, nếu
như thái tử cùng công chúa Nhan quốc xảy ra chuyện gì ở đây, e là Nhan
quốc sẽ lấy việc này làm cớ mà tiến binh, đến lúc đó, chúng ta sẽ thương tổn nhiều, hơn nữa, hiện tại còn không biết tung tích của Thanh Hàn,
nếu như giết bọn họ, dấu vết về Thanh Hàn cũng mất luôn, chúng ta không
thể mạo hiểm được.”
“Hoàng thượng. . . . . .” Minh Phong nhìn
Tiêu Cẩn Du. Hung hăng nắm chặt quả đấm, đứng bật dậy. Nhưng không bước
đi. Hoàng thượng nói rất đúng, quả thật, Thư Tuấn Thư Dao không thể chết được, nếu không thì làm sao tìm được quốc sư cùng Tiểu Nhược Nhược đây.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Lê Hân nhìn Tiêu Cẩn Du, hỏi.
“Án binh bất động, phái người tìm kiếm Thanh Hàn.” Tiêu Cẩn Du ngồi vào
long ỷ, ra lệnh. Lúc này, hắn phải suy nghĩ thật kỹ. Suy nghĩ để tìm ra
đối sách đúng đắn mới được.
Ngẩng đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, gió nhẹ thổi qua, ánh nến theo đó mà lay động, chiếu rọi lên mặt
hắn, chỉ chừa hai cặp mắt trong trẻo như cũ, mặt lại nặng nề bi thống. . . . . .
Hít một hơi thật sâu, hắn thống khổ thầm nói.
“Cửu đệ. . . . . . Đệ rốt cuộc ở nơi nào?”