Phía sau hắn, một cô gái mười tám mười chín tuổi đi theo, cô gái có cặp mắt trong sáng, không ngừng nhìn cô gái trong ngực Tiêu Thanh hàn. Khóe mắt rưng rưng, không ngừng rơi xuống, tiểu thư đáng thương của nàng, thật sự vẫn còn sống.
Có lão gia…, nàng nhìn đại tiểu thư ngồi cạnh Lê Hân, một cỗ oán hận dâng lên, không ngờ bình thường đại tiểu thư rất hiền dịu lại làm ra chuyện như vậy, lòng dạ ác độc. Nàng trước kia thật đúng là nhìn lầm ả.
Nam tử mặc áo hồng quỳ một chân xuống đất, Tử Y cũng quỳ xuống theo.
“Minh Phong, Tử Y ra mắt hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.” Tử Y đi theo Vân Tâm Nhược đã lâu, lá gan cũng lớn rất nhiều, cho dù người ngồi trên là đương kim hoàng thượng, nàng cũng không sợ tới mức nói không ra lời.
“Tử Y. . . . . .” khuôn mặt Vân Hồng Đào lần lượt thay đổi xanh trắng “Tử Y, lời quốc sư nói có thật không?”
Tử Y rụt cổ lại, ánh mắt lão gia giống như muốn ăn thịt người, nàng sợ, dù sao hắn là chủ tử Vân phủ, cuộc sống mấy năm qua làm nàng cũng biết sợ một cách bản năng.
Khi nhìn thấy Minh Phong khích lệ cười thì nàng cắn cắn môi, vì tiểu thư, nàng không thể sợ. Đúng, không thể sợ, hơn nữa Minh Phong công tử nói rồi, cho dù để gã biết cũng không sao, bởi vì nàng rất muốn tiểu thư và cô gia sống hạnh phúc như vậy, cũng không cần sợ lão gia sẽ làm ra với bọn họ.
Tử Y nhìn lại Vân Hồng Đào, thanh âm trong trẻo truyền tới trong tai mỗi người “Lão gia, quốc sư nói rất đúng, tiểu thư đã bỏ trốn cùng một người đánh xe, tiểu thư bây giờ, là cô gia nhà ta tìm đến, chẳng qua là có tám phần tương tự với tiểu thư, bởi vì các ngươi chưa bao giờ quan tâm đến tiểu thư, chưa bao giờ để ý đến tiểu thư, cho nên đối với sự thay đổi của nàng căn bản không phân biệt ra được. Nàng không phải là nữ nhi của lão gia. Lão gia chỉ có thể sinh ra nữ nhi giống như đại tiểu thư mà thôi.” Nói đến đây, Tử Y bĩu môi. Tiểu thư của nàng xuất trần như vậy, sao lại là con gái của loại người như Vân Hồng Đào được.
Vân Hồng Đào lụn bại ngã ngồi trên đất, không thể tin nhìn Tử Y, đây tất cả đều là thật. Nữ nhi của hắn lại cùng người ta bỏ trốn, để một nữ nhi giả ở bên cạnh hắn, hắn thế nhưng không biết, hắn không tin, thật sự không tin, hắn như vậy có phải sống quá thất bại hay không? Thì ra, đến cuối cùng, hắn lại trở thành một truyện cười, trước mặt bách quan, trước mặt hoàng thượng, điều này làm sao hắn có thể đứng trước mặt người đời nữa.
Vân Thiển Y cũng ngốc lăng nhìn Tử Y, sau đó nhìn về phía Vân Tâm Nhược, ả căn bản không phải Tam muội, đúng, không phải, ả thật sự không phải, không trách được, từ lần gặp mặt đầu tiên nàng đã cảm thấy khác biệt, thì ra là thế này.
Tất cả mọi chuyện, xảy ra quá đột ngột, càng làm cho người khác càng thêm chán ghét đối với cha con Vân, thì ra chân tướng là như vậy, không nghĩ tới, trên đời lại có người cha đáng cười như thế, con gái của mình bỏ trốn cùng người khác, không nguyện ở nhà. Mà gã Vân Hồng Đào này làm gì có tư cách làm nhạc phụ của Thanh Hàn quốc sư.
May mà Vân Thiển Y không phải là thê tử của quốc sư, nếu không, dạnh dự Thiên Trạch bọn họ đã bị cha con hai người kia vứt sạch.
Tiêu Cẩn Du ngồi trên ghế rồng, nhìn tất cả phía dưới, sau đó sai cung nữ bên cạnh, rót cho mình một ly rượu, hắn bưng ly rượu lên, khóe miệng nhẹ nâng.
E là Cửu đệ đã sớm đoán được, cho nên. . . . . .
Có trò hay để nhìn rồi.
Trong lúc nhất thời, cha con Vân gia bị mọi người chỉ chỉ chõ chõ, toàn bộ thể diện bị quét sạch, cặp mắt Vân Thiển Y chợt lóe hung ác, vẻ mặt vặn vẹo, sau đó nàng khẽ cười, vươn tay, lấy ra một cái trâm gài tóc . Bảo thạch trong tay không ngừng lóe sáng.
“Thanh hàn quốc sư, xin cầm Vân Long lên.” Sắc mặt nàng đột nhiên biến đổi, giọng nói có chút hận ý, nàng còn chưa thua, nàng còn có một lợi thế lớn nhất, chính là phách nguyệt, nàng muốn trước mặt người trong thiên hạ biết, xem Tiêu Thanh Hàn còn nói dối thế nào, Vân Thiển Y nàng mới đúng là chủ nhân phách Nguyệt.
“Quốc sư. . . . . .” Minh Phong lo lắng nhìn Tiêu Thanh Hàn, hắn biết Vân Long khi gặp Phách Nguyệt, sẽ có dị tượng xảy ra.
Tiêu Thanh Hàn nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn trâm gài tóc trong tay Vân Thiển Y, trong nháy mắt, đáy mắt hồng quang lóe lên, Tiêu Cẩn Du khẩn trương, chẳng lẽ ma tính của Cửu đệ lại nổi lên sao? Hắn nhìn về phía Lê Hân, phát hiện khuôn mặt của Lê Hân cũng rối rắm.
Tiêu Thanh Hàn giơ cánh tay lên, cổ tay gầy gò trắng noãn, Vân Long trên cổ tay sáng lên, mà trâm gài tóc trên tay Vân Thiển Y cũng sáng chói.
“Phách nguyệt.” mọi người một hồi kêu lớn.
Tiêu Cẩn Du nhức đầu nhắm mắt lại, Cửu đệ, ngươi sẽ giải quyết thế nào?
“Thanh hàn quốc sư, ngươi cũng thấy đấy, Thiển Y mới đúng là chủ nhân của phách nguyệt, ngươi muốn khắc tinh giáng thế sao? Ngươi có thể không để ý tới thiên hạ sao?” Lời nói của Vân Thiển Y to rõ, tựa hồ tất cả đạo lý cũng nghiêng về phía nàng, nàng mới đúng là người bị hại vô tội nhất, giống như tất cả mọi người đều có lỗi với nàng.
Minh Phong lườm Vân Thiển Y một cái, cầm thứ nàt để uy hiếp quốc sư ư, nói vậy, nàng còn không biết ai mới là khắc tinh chân chính à?
“Vậy thì thế nào?” Tiêu Thanh Hàn buông cánh tay xuống, vòng tay Vân Long bị che giấu. Hắn nói rất nhạt, rất nhẹ “Vậy thì thế nào, ngươi là chủ nhân phách Nguyệt thì sao, khắc tinh thì sao?”
“Bổn tọa chính là khắc tinh trong truyền thuyết, ngươi cho rằng bổn tọa sẽ vì ngươi mà làm ra cái gì ư, Vân cô nương, người có phải là đề cao mình quá mức hay không?” Hắn càng ôm chặt cô gái trong ngực, ánh mắt nhìn về phía Vân Thiển Y càng thêm lạnh thấu.
“Làm sao ngươi có thể là ma tinh?” Vân Thiển Y nắm chặt trâm cài tóc trong tay. Hốt hoảng không dứt, làm sao có thể, làm sao có thể, quốc sư là khắc tinh, tại sao không ai nói với nàng?
Đột nhiên, bóng trắng thoáng qua, một con sói khổng lồ nhảy lên, đứng thẳng trước mặt Vân Thiển Y, ngoác to miệng, hàm răng sặc nhọn lộ ra.