Vân Long Phá Nguyệt

Chương 241: Chương 241: cứu ra Ám các




bên ngoài Ám các, tròng mắt nam tử bình tĩnh, không thấy hỉ nộ, không nóng không lạn, con ngươi trong trẻo lạnh lùng lúc này giống như bị chắn lại. nhìn không thấy đáy, hắn không biết vì sao lại đến nơi này, thật ra thì tất cả không liên quan đến hắn, nhưng nữ nhân bên trong là nha hoàn của minh phong, chuyện xảy ra hắn biết rõ, nhưng không giải vây thay nàng, Vân Thiển Y tự cho mình thông minh hơn người, làm việc không có sơ hở, thật ra thì ả sai quá nhiều, chén thuốc kia chính là chỗ sai lớn nhất. Ở gần minh phong nhiều năm, đối với dược lý hắn cũng hiểu được mấy phần, độc kia nhìn như mãnh liệt, chẳng qua là Ôn Ói. Căn bản không thể gây chết người. Nhưng cố tình lại để tên Lê Hân luôn luôn tỉnh táo vừa lúc gặp phải Vân Thiển Y, liền mất toàn bộ lý trí, trở thành một kẻ ngu rơi vào võng lưới tình yêu. Đứng trước lựa chọn nói hay không nói, hắn lựa chọn điều sau, một khi chuyện này bị lộ ra, như vậy Lê Hân sẽ trở thành người bị hại nhiều nhất, nữ tử mà mình yêu thương thì ra chỉ có bề ngoài xinh đẹp, tâm lại như rắn rết, như vậy, đối với hắn đúng là sự châm chọc cỡ nào, tổn thương cỡ nào. Hắn không muốn Lê Hân bị thương tổn, bởi hắn là vì thân huynh đệ nhất lại làm người khác tổn thương. Tròng mắt híp lại, đáy mắt thoáng ánh đỏ, thế nhưng hắn lại không biết. Vân Tâm Nhược, Vân Tâm Nhược, Nhược. Đột nhiên, đầu của hắn đau đớn, tim như bị kim châm, là thứ gì đang xé rách linh hồn hắn, đau quá. Dưới ánh trăng, nam tử nhíu thật chặt lông mày, giữa hai lông mày là sự thống khổ, hắn không biết, cũng không rõ xảy ra chuyện gì, chỉ có thể chờ loại đau đớn này từ từ lui xuống. Hắn vừa nói cái gì, Nhược sao? Nhược, là cái gì? Thật ra thì hắn không biết, hắn quên đi cô gái mình yêu nhất, mà hắn dùng sinh mạng yêu, đầu óc hắn quên nàng, trái tim cũng không nhớ, nhưng linh hồn lại vẫn không quên nàng. Cho nên thường xuyên mới thống khổ như vậy. Như hoàng đế mong muốn, hắn quên nàng là mất đi tất cả, quên tình cảm là gì, đó cũng là lí do vì sao hắn uống Vong Tình Thủy là không yêu Vân Thiển Y. Nhưng những chuyện này, hắn không biết. Nếu biết chuyện sau này xảy ra, chắc chắn không ai sẽ làm vậy. Một hồi lâu, hắn thả tay xuống, trong mắt lại một mảnh lạnh lùng, dưới ánh trăng, Ám các âm u, hắn đến gần, cửa bị khóa, hai tròng mắt híp lại một chút, hắn cầm khóa, nhẹ nhàng giựt xuống, ống khóa ‘xoạch’ một tiếng, rơi trên mặt đất. Đẩy cửa ra, bên trong tối tăm u ám, hắn lấy một viên Dạ Minh Châu trong ngực ra, nhất thời, trong bóng tối, xuất hiện một mảnh ánh sáng nhu hòa. Cầm Dạ Minh Châu, hắn liếc mắt liền thấy cô gái bộ co rúc ở góc tường. Hắn chấn động, bình tĩnh trên mặt mất đi, chỉ còn lại nóng nảy và kinh hoảng mà hắn không phát hiện, Dạ Minh Châu trong thiếu chút nữa rơi xuống đất. Sao nàng lại biến thành như vậy. Cô gái có khuôn mặt tái nhợt như tuyết, tấm vải trên trán thấm ra máu, nằm không nhúc nhích ở kia là nàng sao? Hắn đến gần, một tay khẽ run, áp lên trán nàng, nóng, đáng chết, trán nàng rất nóng. Ném Dạ Minh Châu xuống, hắn ôm nàng, mới phát hiện nàng nhẹ như thế, nhẹ như không có chút sức nặng nào. Trăng trên trời chiếu tỏ, bóng trúc đung đưa, viên Dạ Minh Châu trong Ám các cô đơn nằm nơi đó, phát ra ánh sáng ôn hòa. Bên trong lưu đinh lâu, nam tử dựa vào cửa sổ, ánh trăng trong sạch chiếu lên khuôn mặt hắn, mang đến một loại thanh nhã cao quý, hương trúc cùng với hơi nước không ngừng được gió thổi tới, sợi tóc khẽ nâng, ánh mắt trong veo như ánh trăng, hắn quay đầu lại liếc nhìn trên giường, màn lụa theo gió nhẹ lay động, xuyên qua đó có thể thấy bên trong có người đang nằm. Hắn đứng dậy, chậm rãi đi về phía trước, cước bộ nhẹ vô cùng, vén màn lụa, cô gái trên giường hô hấp yếu ớt, sắc mặt tái nhợt. Vết thương trên đầu được băng bó kỹ lưỡng, vươn tay, ngón tay hắn sờ nhẹ cái cô gái một chút. Hết sốt rồi. Nếu hắn đến chậm một chút, có lẽ nàng đã chết. Nghĩ đến đây, tim hắn liền không cách nào bình tĩnh. Từ trước đến giờ hắn đều làm những gì mình muốn, đi theo trực giác, bởi vì trực giác của hắn từ trước đến giờ cực kỳ chuẩn xác, nhưng lần này, hắn lại có chút mê mang, hoàng huynh nói hắn thay đổi, minh phong nói hắn thay đổi. Mà hắn thật sự thay đổi sao? Hắn chỉ biết từ khi tỉnh lại, tâm tình có chút kỳ quái. Ngoài mặt, hắn bình tĩnh, thật ra thì chỉ có hắn biết, trải qua mấy ngày này, dự cảm tương lai đột nhiên yếu đi, hắn như lạc vào sương mù. Thế giới này, chậm rãi đi về phía trước, chỉ còn lại mình hắn đứng yên. Ngay cả hoàng huynh luôn làm hắn ấm áp, cũng không khiến lòng hắn có nửa phần ôn hòa, máu hắn trong lúc bất chợt thật giống như lạnh đi. Chẳng lẽ tất cả đều liên quan đến trận bệnh nặng kia sao, xem ra phải đợi minh phong trở về hỏi một chút mới được. Cô gái trên giường đột nhiên mê sảng, hắn vặn lông mày, nghe không rõ là nàng đang nói cái gì? Lại đưa tay xoa nếp uốn giữa trán nàng. Lụa mỏng khẽ đung đưa, nhẹ quét qua áo nam tử, cô gái trên giường ngủ say sưa, mà nam tử bên giường cả đêm không chợp mắt, trong mắt có ôn nhu cùng với thương tiếc ngay cả hắn cũng chưa từng phát hiện. Mà hình ảnh này hình như từng có, thế nhưng hắn lại quên mất. . . . . . Sáng sớm, sắc trời vừa lộ ra, hướng đông nổi lên một dải ánh sáng đỏ, sau đó, mặt trời bay lên, xóa tan đi đêm tối. ngày mới lại bắt đầu, mặt trời lặn, mặt trời mọc, mặt trời lặn, mặt trời mọc, không ngừng tuần hoàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.