“Lang, Lang Vương. . . . . .” Viêm Huyên sờ sờ lỗ mũi, hắn hiểu, Lang Vương, vua của loài sói, hắn âm thầm suy nghĩ, Thanh Hàn quốc sư quả thật khác hẳn với người thường, ngay cả sủng vật cũng khác người, còn có Bát Hoang Lục Hợp trận, quả thật có thể nói là đáng sợ tới cực điểm, may mà hắn không phải địch nhân của gã, nếu không, quả thật không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào, người này, tính khí và cách làm rất khó đoán, đúng như đồn đãi, yên tĩnh mà làm hoàng đế, đừng chọc quốc sư, cho nên, hắn quyết định, đời này hắn sẽ không làm địch với người như vậy. Nếu không, không phải là hắn tự tìm chết sao, hắn chỉ có võ công, nhưng người ta cái gì cũng có, còn có con cún kia…à, là Lang Vương, há miệng là có thể cắn rơi chiếc cổ nhỏ nhắn xinh đẹp của hắn rồi.
Sờ sờ cổ của mình, hắn rùng mình ớn lạnh, trời ơi, không thể suy nghĩ nữa.
Minh Phong cất bước đi tới trước người Tiêu Thanh Hàn, nhìn sau lưng quốc sư một chút, không tìm được người kia, vì vậy hỏi, “Quốc sư, nàng đâu?” Kỳ quái, tại sao hôm nay không thấy Tiểu Nhược Nhược, bình thường nàng và quốc sư đều như hình với bóng .
“Ngủ.” Giọng nói Tiêu Thanh Hàn cực kỳ dễ nghe, vẫn trong trẻo lạnh lùng, như một cơn gió mát từ từ thổi qua, nhưng nhìn mắt hắn, đáy mắt thoáng qua một tia ấm áp và dịu dàng, trái tim của Tiêu Thanh Hàn chỉ vì một mình nàng mà mở, cũng vì mình nàng mà đóng lại.
Minh Phong cười gật đầu, đem bình ngọc trong tay giao cho hắn, sau đó giải thích: “Đây là Thanh Nguyệt, là thuốc của sư phụ ta chế ra. Sẽ có ích với vết thương của Tiểu Nhược Nhược.”
Thanh Nguyệt. . . . . . Tiêu Thanh Hàn nắm chặt bình ngọc trong tay, mày nhíu lại, Thiên Tuyệt tiên nhân chế ra Thanh Nguyệt, thế gian chỉ có 3 viên, một viên ông ta giữa lại, mà 2 viên con lại thì giao cho Sư Đệ của Minh Phong, cũng chính là Xuất Vân công tử, Viêm Huyên, mà viên Thanh Nguyệt này, không cần người khác nói, hắn cũng biết nó từ đâu tới, Thanh Phong ngọc lộ đã là cực phẩm, mà Thanh Nguyệt lại là cực phẩm trong cực phẩm, hắn suy nghĩ chốc lát, sau đó nhìn về phía Viêm Huyên.
“Như vậy, bổn tọa sẽ đem binh khí lấy từ quân đội Thư Tuấn trả lại cho tân hoàng Nhan quốc, Xuất Vân công tử thấy sao?”
Viêm Huyên cả kinh, trên mặt đầy vẻ vui mừng, hai nước giao chiến, từ trước đến giờ binh khí luôn thuộc về kẻ thắng, mà mấy năm nay Nhan quốc bị náo động, thực lực giảm nhiều, mà mỏ thiết trong nước cũng thưa thớt, binh khí thiếu, hôm nay Tiêu Thanh Hàn đem binh khí trả lại cho hắn, đối với bọn họ mà nói quả thực là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Viêm Huyên chắp tay nói cảm ơn, mặt mày hớn hở, “Vậy Viêm Huyên liền tạ ơn quốc sư rồi.”
Tiêu Thanh Hàn nhẹ xoay người, mang theo Lang Vương rời đi.
Minh Phong cũng có chút kinh ngạc, quốc sư lại đưa mấy vạn binh khí thành quà đáp lễ, cảm tạ Viêm Huyên tặng thuốc. Lần này Nhan quốc lời to rồi.
Cho đến khi không thấy được bóng của Tiêu Thanh Hàn nữa, Minh Phong mới nói với Viêm Huyên “Đi, sư đệ, đừng quá đắc ý, trước tiên đem hai người kia tha về đi, điếc hết cả tai.”
Viêm Huyên bật cười, hai người kia sợ là bị sư huynh hành hạ đủ rồi, hắn thật đúng là mong đợi nhìn cảnh bọn họ chịu tra tấn. Nhất định chơi rất vui, hắn xấu xa nghĩ, ai bảo hai huynh muội kia lại làm nhiều chuyện khiến mọi người chán ghét.
Minh Phong mang theo Viêm Huyên đến cửa một cái lều có rất nhiều lính canh giữ, chỉ thấy bên trong có hai người bị trói chặt, một là Thư Tuấn thái tử, một là Thư Dao công chúa xấu xí khó coi.
Viêm Huyên liếc nhìn khuôn mặt xấu kinh tởm của Thư Dao, quay mặt đi, thấy một lần là ghê tởm một lần, muốn ói quá đi.