“Làm sao muội có thể. . . . . .” Vân Thiển Y sắc mặt càng thêm tái
nhợt, sợ sắp té xỉu rồi. Tại sao có thể như vậy? Cùng Vân gia đoạn tuyệt quan hệ là không thể nào, không thể nào. Tam muội sao tuyệt tình như
vậy.
“Vân Tâm Nhược!” Từng chữ từng chữ từ trong kẽ răng cắn ra.
Lê hân buông Vân Thiển Y, giống như dã thú, ánh mắt hàm chứa khổng lồ
hận ý, hai tròng mắt đỏ lên. . . . . .
“Ngươi nói thêm một chữ nửa thêm?”
Vân Tâm nếu ôm lấy vò rượu, cũng không thèm nhìn Lê Hân một cái, nàng nhàn
nhạt mở miệng: “Xin hỏi tướng quân, ngươi muốn làm cái gì? Roi, hay dùng tay, hay dùng cái gì?
Lê Hân đột nhiên sửng sốt, nắm chặt quả đấm của đột nhiên bỏ xuống, tròng mắt đỏ lừ cũng chầm chậm biến mất.
Tim của hắn, lúc này hoàn toàn rối rắm. . . . . .
“Ha ha ha. . . . . .” tiếng cười liều lĩnh, từ bốn phương tám hướng truyền
ra, từ một phía hồng y đỏ rực như lửa, đột nhiên xuất hiện ở trước mắt
mấy người, nam tử khuynh thành yêu mị.
Minh Phong một tay tiếp
lấy vò rượu từ Vân Tâm Nhược, một tay mở vò rượu. Ngửi lấy mùi rượu.
Giọng mang oán trách, môi đỏ mọng cong lên, nam nhân yêu mị cố tình làm
ra một bộ dáng hài tử đáng, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.”Tiểu Nhược
Nhược, nhờ ngươi cầm rượu, sao ngươi trễ như thế, ngươi muốn làm cho bản công tử chết khát sao?”
Nói xong, hắn nhìn Vân Thiển Y đang tựa
vào người nha hoàn, thật vô dụng, hắn nhìn thế nào cũng không giống chủ
nhân Phách Nguyệt là ả, tại sao có thể xứng với trong trẻo lạnh lùng như nguyệt, kinh tài tuyệt diễm quốc sư đây, khó trách quốc sư sẽ nói, có
vật, nhưng không có hồn.
Hắn lại quan sát Lê Hân, nhếch miệng
cười, đánh Nhược Nhược thành như vậy, hắn không độc chết hắn ta là may
rồi, vừa rồi hắn ta nên cảm tạ hắn dừng tay kịp lúc, nếu không, hắn bất
kể tướng quân gì gì đó. Không phế tay phế chân, thì hắn không phải là
hồng y tu la.
Quay đầu nhìn Vân Tâm Nhược, hắn cười như không
cườ, “Tiểu Nhược Nhược, cha như vậy, nhà như vậy, không cần còn hơn, phủ quốc sư sẽ là nhà của ngươi!”
Vân Tâm Nhược tức cười, nhìn Minh
Phong. Nhưng mà, người này bình thường nhìn như vẻ mặt cợt nhả, nhưng
hắn cũng có tâm đến thế, như vậy mà duy trì, bảo vệ nàng, nàng không thể không cảm động, cúi đầu, trong mắt nhưng có chút hơi ấm.
Minh
Phong lại hít lấy mùi rượu, quá thơm rồi. Thật là đem thì hắn thèm lắm
rồi, đều do mấy người này, hại hắn chưa uống được rượu.
Hắn cười
nhạt nhìn Vân Thiển Y, khá lắm, tỷ muội tình thâm. Có một số việc. Tiểu
Nhược Nhược không để ý, hắn nhưng để ý vô cùng.”Vân cô nương, cô nương
không phải muốn hỏi tại sao Nhược Nhược ở phủ quốc sư ư? Vậy thì phải
làm phiền Lê đại tướng quân giải thích cho nàng ấy mới được nha!”
Miệng của hắn khẽ đóng mở, lời nói ra đều giống như dao găm,”Tiểu Nhược Nhược là do quốc sư tự mình ôm trở về đây.” Hắn nhấn mạnh chữ “ôm”, hài lòng
nhìn ánh mắt Vân Thiển Y khẽ biến.”Ta nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu
Nhược Nhược thì… chậc chậc. . . . . . Lưng a! Không có một khối da nào
hoàn hảo, vết thương gì cũng có, đáng tiếc da thịt mịn màng, vì chữa
khỏi cho nàng. Bản công tử hao hết tâm lực rất nhiều, mới chữa trị cho
nàng hoàn hảo vô khuyết.”
Hắn nói tiếp. Kể những vết thương mà
Vân Tâm Nhược phải chịu đựng, mà hắn lại cỡ nào tận tâm. Không phải là
tỷ muội tình thâm à. Hiện tại hắn phải xem cái tình thâm này ra sao chứ?
Vân Thiển Y nhìn về Lê Hân, đôi mắt đẫm không thể tin làm thân thể Lê Hân
căng thẳng, bị người ta rạch vào vết sẹo mà hắn muốn quên cộng với nước
mắt giai nhân trước mặt, hắn tức giận, hắn áy náy, hăn chua xót, và hắn
không có đất dung thân . . . . .
Vân Tâm Nhược lắc đầu một cái,
xoay người. Lơ đãng cùng một đôi mắt sâu như biển băng nhìn nhau, áo
trắng như tuyết , ngọc thụ lâm phong, nàng ngửa đầu, lông mi lay nhẹ. . . . . .
Lá trúc khẽ động, tà áo bị gió cuốn tung nhẹ lên, nam tử
tựa như trong tranh bước ra, lỗi lạc phiêu dật, hai tròng mắt thanh lãnh khẽ xẹt qua một ít gợn sóng. . . . . .
Lúc này hắn làm cho nàng có cảm giác. . . . . .
Hắn đang thương tâm, tại sao?
Vân Tâm Nhược nghiêng đầu, nhìn hàng trúc bên kia, nhằm lơ đi ánh mắt thương hại của hắn.
“Thanh Hàn!” hơi thở quen thuộc không ngừng truyền đến, Lê Hân là người thứ
hai nhìn thấy hắn. Tiêu Thanh Hàn chậm rãi đến trước mặt bọn họ, trong
mắt Vân Thiển Y vẫn còn nước mắt, nhìn nam tử giống như thiên thần đang
đi đến gần.
Lông mày của hắn, mắt của hắn, bạch y của hắn, sự cao quý của hắn. . . . . .
Một nam tử tuyệt trần như vậy làm sao nàng lại không yêu chứ?