“Được.” Tiêu Cẩn Du lớn tiếng nói: “Phong Lê Hân làm chủ soái, quốc sư Tiêu Thanh Hàn làm giám quân. Bây giờ lãnh binh, tướng địch đang sát ngoài biên ải nước ta, chúng ta phải cứu dân chúng, bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ.”
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế.” Tất cả đại thần đều quỳ xuống tung hô. Đây chính là hoàng đế, ngồi trên ngai vàng cao cao, cúi đầu nhìn toàn bộ thiên hạ.
Bãi triều, mọi người rải rác rời đi, Lê Hân một thân một mình đứng ở bên ngoài triều đình, cột rồng được chạm khắc bằng ngọc trắng, thềm đá khổng lồ, dưới ánh mặt trời lại lấp lánh, chiếu lên người, trên mặt hắn.
Vào lúc này, trong triều đình đi ra một nam tử khác, bạch y không dính bụi trần, tuyệt sắc dung nhan được phụ trợ bởi mái tóc tơ bạc càng lộ vẻ có mấy phần thần tiên.
Hắn cất bước, đi tới bên cạnh Lê Hân, quay đầu nhìn về phía hắn. Giọng nói như gió thu, “Hân, nếu bây giờ giải thoát không phải quá sớm chứ?”
Lê Hân đột nhiên quay đầu nhìn gương mặt tuyệt sắc của hắn, trong lòng khẽ run, hắn biết…. làm sao hắn lại biết?
“Hân, đừng giấu giếm ta chuyện gì, tất cả giờ mới bắt đầu mà thôi.” Hắn khẽ cười, thánh khiết như mưa, không có nửa điểm sát khí, đáy mắt lạnh nhạt.
“Thanh Hàn, ngươi hận ta đến vậy sao?” Lê Hân hít sâu một hơi, có chút thống khổ. Hắn biết hắn sai, quả thật không thể được tha thứ, nhưng bị Thanh Hàn – huynh đệ bao nhiêu năm chán ghét như vậy, hắn cảm thấy thất bại, thống khổ. Hắn biết, tất cả đều do hắn gieo gió gặt bão, không trách được ai. Không phải hắn đã nhận lấy quả báo rồi sao? Hắn đã giết cô gái mình yêu, thật đáng buồn chính là cô gái kia yêu huynh đệ của mình, so với mình, Thanh Hàn, không phải ngươi đã hạnh phúc hơn ta rất nhiều, không phải sao? Dù sao ngươi cũng lấy cả trái tim nàng. Thậm chí đến lúc chết, nàng cũng muốn có ngươi bên cạnh, không trách được, nàng lại nói hắn đáng thương, quả thật, hắn thừa nhận, hắn đáng thương, rất đáng thương.
“Hận, ta có nói ta hận ngươi sao?” Tiêu Thanh Hàn nâng lên khóe môi, nhàn nhạt nhìn lên nam tử trước mặt, nhướng mi, “Ta đâu chỉ hận đơn giản như vậy. Cho nên. . . . . .” Hắn cười càng tuyệt mỹ, lời nói lại càng ngày lạnh lùng, “Ta muốn ngươi phải nhìn tận mắt ta hủy diệt tất cả như thế nào. Thiên hạ này, thật quá an bình rồi.”
Hắn bước đi, quay đầu nhìn lại Lê Hân, nói: “Hân, đừng có ý tưởng như vậy nữa. Cái ý nghĩ muốn chết trận kia, hi vọng ngươi không có, ngươi nợ ta, còn chưa trả hết, cho nên, ngươi không có tư cách để chết.”
Nam tử khóe miệng nở nụ cười lành lạnh, nhìn như một đóa hoa sen cao quý thoát tục, bạch y tóc trắng, dưới ánh mặt trời, phản xạ ra ánh sáng lóng lánh, đâm vào mắt Lê Hân, hắn đưa tay che mắt, thân thể giống như bị chì đè lên, vô cùng nặng nề.
Hắn bi ai cười một tiếng, cho đến khi bóng trắng kia cách xa tầm mắt của mình.
Thanh Hàn, thật sự ngươi muốn như thế sao? Thật sự tuyệt tình thế sao?
Thật không thể bỏ qua cho ta, cũng không thể bỏ qua cho ngươi sao?