Vân Long Phá Nguyệt

Chương 77: Chương 77: Hy vọng duy nhất




Thái dương chậm rãi đi xuống, khung trời màu hồng từ từ bị bóng đen thay thế, bên trong Phủ tướng quân cũng bắt đầu đốt đèn lồng, toàn bộ Phủ đèn đuốc sáng trưng, nhưng là ở một góc tối bên trong, không ngừng truyền đến âm thanh giặt quần áo sàn sạt, thân thể gầy yếu, ngón tay không ngừng xoa nắn quần áo, rốt cuộc nàng đã giặt xong bộ quần áo cuối cùng, đứng lên, thân mình loạng choạng một chút, nàng dùng bàn tay vì ngâm trong nước lâu mà trắng bệch nhẹ nhàng che cái trán lại, ngón tay khẽ nhếch, cảm giác đau đớn lập tức len lỏi vào

“Ân…..” Nàng hừ nhẹ một tiếng, mi nhăn lại, cúi đầu nhìn lại tay mình, ngón tay trơn bóng trước kia, lúc này mọi chỗ đều là vết thương, có nơi còn bị nổi bọt nước sưng đỏ lên. Vết thương mới cũ đầy nhóc, làm nàng không dám cử động, vừa động một chút là đau đớn toàn thân. Vết thương này đã bị thật lâu, không biết khi nào mới có thể tốt lên một chút

Cắn răn, nàng cúi xuống, đem quần áo trong bồn thủy ôm lấy, xoay người, tay đau xót như đứt ruột, mỗi khi ngón tay cùng quần áo chạm vào, thân thể của nàng liền run run một chút, môi bị cắn mạnh hiển thị một loạt dấu răng thật sâu, sắc môi cũng trắng bệch lên rất nhiều, làm cho vẻ tái nhợt mệt mỏi càng hiển thị rõ ràng hơn. Nàng bắt đầu đem quần áo phơi lên thanh gỗ

Lúc này, một vòng trăng tròn dâng lên, ánh trăng đạm như nước chiếu xuống, chiếu vào khuôn mặt của nàng, bóng dáng phiêu linh, vạt áo tung bay theo gió, lại hiển thị vài phần yếu ớt

Đến lúc toàn bộ quần áo đều phơi xong, nàng mới lấy bàn tay còn dính chút nước của mình lau vào quần áo cho khô, sau đó đem bồn thủy dọn dẹp, mới xoay người bước đi

Lúc nàng đi rồi, một thân ảnh nam tử cao lớn như núi bình tĩnh đứng bên cạnh quần áo, khuôn mặt như đao khắc, mày rậm phi dương, nhếch môi, ánh trăng chiếu xuống, hiện lên một tầng ánh sáng màu vàng, khung cảnh xung quanh đều tốt đẹp như tiên cảnh, nhưng là, nếu có thể trừ bỏ biểu tình âm trầm trên khuôn mặt hắn

Đột nhiên, hắn xoay người, y phục màu đen rất nhanh hòa vào bóng tối, gió vẫn thổi nhẹ như trước, quần áo trên thanh gỗ không ngừng lắc lư, không ít hơi nước từ từ bốc hơi biến mất

Vân Tâm Nhược chạy bộ tới phòng hạ nhân sâu tận cùng trong Phủ tướng quân, đó là chỗ ở của nàng, trong phòng chỉ có một ván giường, một tấm khăn mỏng, bàn gỗ đơn sơ, không còn vật gì khác

Nàng đem quần áo trên người thoát ra, từ trong lòng lấy ra một bình xứ khéo léo, đổ vào tay, một mùi hương thơm ngát lập tức xông vào mũi nàng, đây là thuốc trị thương của Hạ Chi đưa cho nàng, tuy rằng không có tác dụng gì bởi vì vết thương của nàng ngày càng nhiều, nhưng là, nàng vẫn cảm thấy thực biết ơn hắn, ở trong Phủ tướng quân, hắn là người duy nhất đối tốt với nàng, nam tử kia luôn mang nụ cười trên mặt, cực kì giống tiểu chim sẽ bên người nàng ở Vân phủ, lòng của nàng cảm thấy ấm áp, một ngày mệt nhọc cũng từ từ tiêu mất

Nàng nhìn ra ngoài cửa, lúc này, ánh trăng thê lương xuất trần, ánh trăng chiếu xuống bụi cây, mông lung xinh đẹp, sau đó, nàng cúi đầu, khóe môi gợi lên một nụ cười đạm nhạt thể hiện vẻ u sầu, lông mi cong dài của nàng cũng chiếu thành một hàng tối trên gương mặt, càng hiển thị vẻ cô đơn

Tử Y, ngươi có khỏe không?

Đột nhiên, trong bụng truyền đến một trận âm thanh thầm thì, nàng cúi đầu, nhìn thoáng qua bụng mình, cả ngày phải giặt quần áo, chỉ có buổi sáng ăn một cái bánh bao, tới giờ nàng cũng chưa ăn thêm gì

Phải chịu cảm giác đói, cực kì khổ sở

Nhìn xem sắc trời, hiện tại đã qua giờ ăn cơm, phỏng chừng ngay cả đồ ăn thừa cũng không có, nàng tới Phủ tướng quân nửa tháng, thân thể của nàng càng gầy yếu hơn, nàng vốn đã ăn ít, hiện tại lại chỉ ăn một bữa, cảm giác cô tịch ập tới, làm cho hốc mắt của nàng ẩn ẩn có chút ươn ướt. Nàng ngẩng đầu lên, không cho một giọt nước mắt nào rơi xuống, nàng không khóc…….Nàng phải kiên cường….Nếu không sẽ không thể tiếp tục kiên trì, như vậy liền không thể sống sót…..

Sống, là hy vọng duy nhất của nàng……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.