Minh Phong lại mặc bộ y phục đỏ tươi, hắn ngẩng mặt lên, ánh nắng như cánh bướm bay lượn trên mặt, hắn cất bước, đi theo tiếng đàn, một nam tử nhã nhặn ngồi trong đình, bạch y, tóc trắng, gió khẽ đung đưa sợi tóc trắng như tuyết của nam tử, ánh mặt trời xuyên qua lá trúc chiếu vào trong đình, một phần rơi trên mặt đất, vẫn có chút ít rơi vào trên tóc nam tử, phản xạ ra một vẻ lóng lánh. Khuôn mặt tuyệt trần, trong trẻo lạnh lùng, nhìn lâu lại có chút chói mắt, tựu như bông tuyết được ánh nắng chiếu rọi.
Minh Phong nhấc áo, bước đi nhẹ vào trong đình, hắn đứng bên người nam tử, nhíu mày.
Chỉ thấy khuôn mặt nam tử bị che khuất bởi bóng, nhìn không rõ lắm, một ít sợi tóc như tơ rủ trên vai, trên lưng hắn, tăng thêm một phần lạnh lùng, dù trời đang giữa tháng tư, nhưng đứng cạnh nam tử, lại rét lạnh như mùa đông.
Nam tử ngồi yên lặng, vạt áo có lúc sẽ theo gió nhẹ nhàng nâng lên, trước người hắn đặt một cây cầm tinh xảo bằng trúc, bảy dây đàn, phát ra tia sáng kỳ dị, lúc này, một tay hắn khẽ gãy dây đàn, dây cung động, một làn điệu truyền ra, nhiều tiếng ‘đinh…đang’ phát ra, nhưng không thành một khúc gì cả, hỗn loạn, có thể thấy được tâm trặng người đàn không yên, chẳng qua là vô ý thức gãy dây đàn, mà một tay còn lại của hắn lại cầm một bộ y phục, khớp xương tay trắn nõn, nhưng đường gân lại nổi lên xanh biếc.
Minh Phong nhắm mắt, mỗi tiếng đàn giống như kim châm, đâm thẳng vào da thịt hắn. Quốc sư, hồn của ngươi, có phải đã đi theo nàng hay không?
Chợt, tiếng đàn dừng lại, nam tử ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuyệt mĩ, mặt mày như họa, tuyệt thế vô song, chẳng qua là con mắt tối tăm u buồn, giống giếng sâu không đáy.
Nam tử đem y phục cầm trong tay để trước ngực, trong hơi thở tựa như có thể ngửi thấy được hương hoa lan nhè nhẹ, hắn nhẹ nhàng vuốt ve bộ y phục kia, giống như đang xoa đầu cô gái mình yêu thương.
“Minh Phong, tìm được chưa?” Hắn mở miệng, ngón tay đặt trên y phục hơi run.
“Chưa.” Minh Phong mở mắt ra, trong mắt một mảnh đau thương khó kìm chế: “Không biết dưới đáy vực có cây cối độc dược gì, ta đi xuống một đoạn sâu thì có một mảnh chướng khí khổng lồ, con người không thể nào vượt qua, mà càng xuống dưới, vách đá càng trơn trượt, khó có thể đi xuống. Số người xuống đấy dò xét thương vong không ít, quốc sư, tiếp tục tìm nữa không?” Hắn mở miệng một cách khó khăn.
Một ngày không thấy thi thể, thì vẫn có hi vọng, còn có thể lừa gạt mình là nàng còn sống, chẳng qua là hoàn cảnh dưới vách đá, hoàn toàn đưa bọn họ đánh xuống địa ngục, điều kiện như vậy, nàng…tuyệt đối không khả năng sống sót.
Mà tin tức này, đối với quốc sư, đó là một đả kích không thể nào chịu nổi. Hắn có dự cảm xấu. .
“Phải không?” Nam tử nhẹ giọng đáp lại, thanh âm nhanh chóng tiêu tan trong không khí, tựa như chưa bao giờ nói ra, hắn đem bộ y phục dính sát ngực mình. Nhẹ nhàng vuốt ve, trong miệng thì thầm, “Nhược, ta không tìm được ngươi, làm sao bây giờ?” Lông mi dài chậm rãi chớp động, loáng thoáng ẩm ướt.
Minh Phong cảm giác hốc mắt mình nóng rực, hắn cố gắng mở mắt, ngăn dòng lệ chảy xuống. Một khi nam tử rơi lệ thì đau thương của họ cũng đến mức tận cùng.