Nam tử vẫn bộ bạch y trắng hơn cả tuyết, tao nhã như mây, vẻ bề ngoài xuất trần như tiên.
Sợi tóc đen nhánh dưới ánh mặt trời, phản xạ ra sáng bóng chói mắt, có
thể so sánh với vải gấm thượng hạng, làm người ta không nhịn được muốn
chạm vào, chẳng qua rõ ràng là khí trời tháng tư nóng bức, quanh thân
nam tử lại tản mát ra hơi lạnh lẽo của tháng mười hai.Tròng mắt trong
trẻo lạnh lùng , lúc này hiện đầy giá lạnh, lạnh như băng không chút
tình cảm, tựa hồ nam tử trước mắt vốn là người tuyệt tình.
Một ánh mắt của hắn, đủ để phá hủy tâm hồn của một người.
Không khí giống như đông lại, bức người ta hít thở không thông, giống như có ngọn núi đè xuống.
Một luồng ánh sáng đỏ từ tròng mắt trong trẻo của nam tử thoáng qua, Mạc
Trân nhìn đến, lạnh lẽo bao phủ toàn thân, mới vừa rồi nàng nhìn thấy
cái gì? Ánh sáng đỏ . . . . . trong mắt Tiêu Thanh Hàn lại là ánh sáng
đỏ.
Nàng hô hấp bỗng nhiên dừng lại, tại sao như vậy. Nàng chợt nhớ
tới bức thư cổ trên tế đàn kia, khiến nàng nhất thời cảm thấy một trận
rối loạn .
Tiêu Thanh Hàn tiến lên, đứng cách Mạc Trân xa một thước, sợi tóc khẽ động tinh tế bay lên,giống như nhiều cây kim,
từng cây một ghim chặt vào lòng Mạc Trân, để cho nàng không cách nào hô
hấp.
“Nếu như, nàng ấy có bất kỳ bất trắc, như vậy. . . . . .” Tiêu Thanh Hàn từng chữ từng chữ nói ra rõ ràng, thanh âm rét lạnh như băng, “Ta sẽ làm cho cả Mạc tộc của ngươi chôn theo.”
Tuyệt tình vô tình. Bất luận kẻ nào đều không thể hoài nghi, toàn thân nam tử
trước mắt này tràn đầy sát khí theo như mỗi lời mỗi câu, hắn tuyệt đối
nói được làm được.
chân Mạc Trân mềm nhũn, gương mặt xinh đẹp tái nhợt một mảnh, hai chân rốt cục chống đỡ không nổi thân thể
mình, ngã ngồi trên mặt đất.
Tiêu Thanh Hàn giễu cợt cười một tiếng.Lãnh ý trong mắt đốt cháy mi tâm, “Ngươi tốt nhất đừng hoài
nghi lời của ta , nếu không, ta khiến ngươi nhặt xác cả Mạc tộc.”
Nói xong, xoay người, một mảnh vạt áo quét qua Mạc Trân, bóng lưng nam tử
phiêu dật dễ chịu không nói ra được,nhưng dưới ánh mặt trời, lại làm cho người ta không chút nào cảm giác được ấm áp.
Bóng trắng biến mất, giống như băng tuyết mùa đông, không có chút ấm.
Mạc Trrân từ dưới đất bò dậy, liếc mắt phức tạp nhìn hắn, sau đó bước nhanh rời đi
Nàng có chuyện trọng yếu hơn muốn đi làm.
Hi vọng, không phải là nàng muốn như vậy. . . . . .
Dọc đường, bên gò má Mạc Trân nổi lên vết máu ửng đỏ, làm người bên đường
không khỏi dừng lại, muốn hỏi nguyên nhân, cũng thấy vẻ mặt vô cảm của
nàng, lời chưa kịp nói nuốt vào trong miệng.
Tộc trưởng
của bọn họ từ trước đến nay tính khí không tốt, họ cũng không muốn nhảy
vô miệng cọp đâu. Nếu không, nếu làm nàng nóng giận, còn đem người ăn
tươi nuốt sống cũng nên.
Một mình Mạc Trân đi tới tế đàn.Gạch đá màu
nâu xanh dày đặc gió sương, có trăm năm lịch sử, mang theo thiêng liêng
khó tả, tảng đá lớn được mài dũa thành hai mươi tám bậc thang. Mỗi một
bậc đều có chiều rộng nửa thước, nàng đi lên bậc thang, càng về phía
trước, lòng càng nặng nề.
Đẩy chiếc cổng lớn khổng lồ ra, nhất thời
bốn phía một mảnh an tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân phát ra
dưới nàng, nàng lấy cây đóm để thắp nến, bên trong tế đàn có một động
khác, tất cả giá sách bốn phía đều làm bằng đá, toàn bộ chất đầy sách
cổ, Mạc Trân đi đến tận cùng bên trong giá sách, đặt cây nến. Ánh nến
vàng vàng, không ngừng rọi sáng phía trước.
Nàng từ trong giá sách lấy ra một cái hộp màu tím, sau đó tay run run mở ra. . Bên
trong hẳn là một quyển sách cổ, được bao bọc bỏi thần chú kỳ quái, mở
trang sách thứ nhất, nàng mở to hai mắt lật về phía sau. . . . . .
Đột nhiên, loảng xoảng một tiếng, sách rơi trên mặt đất, trong bóng tối hơn lộ vẻ vắng lặng.
Ánh nến tắt, gương mặt Mạc Trân chợt trắng bệch, sợ hãi giống như như trăn quấn vòng quanh nàng thật chặt. . . . . .
Trang sách trên đất mở ra, chữ viết rõ nét.
“Hỡi tộc nhân của ta, một ngày kia, nếu như gặp một nam tử mắt nhuộm ánh
sáng đỏ, nhất định phải đối xử tử tế , nếu không Mạc tộc chắc chắn diệt, nhớ lấy, đừng quên”