“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Hắn nhìn vân thiển y trong ngực, rống
giận, tiếng hô làm cả gian phòng lay động. Vừa rồi hắn cùng Thanh Hàn
mới vào lưu đinh lâu, liền nghe đến tiếng kêu thê lương. Mai nhi là
thiếp thân nha hoàn củ vân thiển y, có phải có liên quan đến thiển y hay không, ngay cả nghĩ hắn cũng không dám nghĩ, trực tiếp một cước đá văng cánh cửa. Chứng kiến tất cả hình ảnh bên trong thì toàn thân rét lạnh
như rơi đến hầm băng.
Chỉ thấy hơi thở vân thiển y yếu ớt, sắc mặt tái nhợt như sương,
trên môi là một mảnh tím bầm, rõ ràng là dấu hiệu của việc trúng độc.
Hơn nữa còn là kịch độc.
Mà hắn biết đến Vân Thiển Y, ngay cả Vân Tâm Nhược ở bên cạnh cũng bỏ qua.
“Chuyện gì xảy ra? Sao Thiển Y lại thành như vậy?” Lê Hân để nữ tử
đặt trước ngực, từng luồng chân khí chậm rãi theo thân thể của nàng chậm rãi chảy về toàn thân. Sắc môi nàng cũng chầm chậm thay đổi.
“Là ả, đều là ả. Ả vẫn ghi hận trong lòng với tiểu thư nhà ta, hận
tiểu thư ở trong phủ quốc sư, nên vừa rồi nàng mới bưng chén canh hạt
sen đến. Tiểu thư căn bản không hoài nghi gì nên uống vào, không nghĩ
tới mới vừa uống xong đã thành ra như vậy. Lê tướng quân, ngươi nhất
định phải cứu tiểu thư nhà ta. Tiểu thư nhà ta thật sự rất đáng thương,
ngày hôm qua còn bị ả tát một cái.” Mai nhi chỉ vào Vân Tâm Nhược, tức
giận nói. Chẳng qua là đáy mắt lại có một chút hốt hoảng không muốn
người biết. Diễn quá tốt, nhưng vẫn có chút sơ hở, chẳng qua là ở đây
chỉ có vài người, căn bản không ai phát hiện. Ví dụ như hắn, nam tử yêu
vân thiển y .
thân thể Lê Hân chấn động, nhìn vết sưng đỏ chưa tan trên mặt Vân Thiển Y.
“Vân Tâm Nhược.” Hắn cắn răng quay mặt, chứng kiến tới vết mặt trên
mặt cô gái thì sắc mặt đột nhiên thay đổi. Tim không khỏi căng thẳng.
Chuyện gì xảy ra? Sao trán nàng lại chảy máu?
“Tiểu thư, tiểu thư, ” tiếng khóc của Mai nhi không ngừng truyền tới tai của hắn, hắn nắm chặt hai quả đấm, gân xanh trên trán nổi lên. Giận dữ ngút trời, không thể nhẫn nhịn được.
Tại sao nàng lại ác độc như vậy, tại sao nàng muốn hại thiển y như
thế. Tất cả mọi chuyện đều là hoàng thượng an bài, không liên quan đến
Thiển Y. Nàng thật làm cho hắn thất vọng. Vốn hắn luôn áy náy với nàng.
Bây giờ biết nàng ác độc như vậy, tất cả áy náy biến mất không còn một
mảnh. Từ nay về sau, hắn, tuyệt đối sẽ không có bất cứ gì tình cảm nào
với nàng.
Chẳng qua là hắn quên mất, lúc nào thì bọn họ có tình cảm. Nếu như nói có thì cũng bị tờ hưu thư bẻ gãy rồi.
“Vân Tâm Nhược, ngươi thật tàn nhẫn. Nếu như Thiển Y xảy ra chuyện
gì, Lê Hân ta thề, chắc chắn sẽ để ngươi chôn theo.” Nâng bàn tay lên,
‘ba’ một tiếng, đánh vào trên mặt nàng, giống như lúc bọn họ động phòng, lạnh lẽo, vô tình, bạo ngược, máu tanh.
Hắn vô điều kiện tin tưởng vân thiển y. Vô điều kiện định tội nàng, người hắn yêu thì hắn coi như trân bảo, còn người không yêu thì chỉ là
cọng rác.
Vân Tâm Nhược lảo đảo, đụng phải mặt tường, nàng ngẩng mặt lên, trên mặt đau đớn nóng rát, nàng không che mặt, mặc cho mặt của mình nhanh
chóng sưng lên, lộ ra trong không khí, nhưng từ đầu đến cuối đôi mắt
nàng đều mang theo lạnh lùng. Giống như tất cả chỉ là một trò cười. Nàng không nói lời nào, bởi vì không ai tin nàng.
Nàng làm sao có thể bị chôn theo vân thiển y, nếu quả thật muốn như
thế thì e rằng người đầu tiên phản đối chính là vân thiển y. Vân Thiển Y không chết, làm sao ả có thể để mình chết, bỏ thêm thuốc vào canh hạt
sen, hay cho kế sách mượn đao giết người.