“Hoàng huynh giữ nó
lại qua đêm.” Tiêu Thanh Hàn mặt không đỏ khí không suyễn nói dối, hắn
cũng không muốn thể thử của hắn biết chuyện đứa con bảo bối của bọn họ
khóc, nếu biết nàng sẽ lại đau lòng rồi suy nghĩ nhiều. Huống chi, tiểu
quỷ kia thường xuyên tranh giành thê tử với hắn, xem ra hắn nên nghĩ đến việc ném nó đến Mặc tộc mộ ít ngày mới được.
Vân Tâm Nhược đương nhiên không đoán được suy nghĩ của Tiêu Thanh Hàn lúc này, một nam nhân trưởng thành thế nhưng lại ăn dấm chua với con của mình, hơn nữa, lượng dấm chua này không nhỏ.
“Như vậy hả, lại ở Hoàng cung, nhưng mà, ta rất nhớ cục cưng.” Nàng dựa vào ngực hắn, nghĩ đến đứa nhỏ cực kì đáng yêu kia.
“Sáng mai ta sẽ mang đứa nó về đây, cho nên, hiện tại nàng chỉ có thể nghĩ về ta.” Hắn hôn nhẹ sợi tóc của nàng, bá đạo nói. Nhưng trong giọng nói
lại có chút oán giận, rõ ràng hắn đang ngồi ở đây, nàng lại nghĩ tới
người khác, làm hắn rất mất hứng, cho dù người khác là con hắn cũng
không được.
Vân Tâm Nhược mỉm cười, thanh nhã giống như một cây
hoa Ngọc Lan, thời gian ba năm, làm cho toàn thân nàng được bao phủ
trong một tầng ánh sáng hạnh phúc, càng lúc càng xinh đẹp.
Nàng
ngẩng đầu hôn nam tử mà nàng yêu, môi chạm nhẹ môi. Hắn cười, làm nụ hôn này sâu hơn, vô cùng hưởng thụ sự chủ động này của nàng. Sự chủ động
thân cận như vậy của thê tử hắn nhưng là rất ít gặp, tuy rằng làm vợ
chồng ba năm, nàng vẫn luôn rất ngượng ngùng.
Hai ngày sau, quan
khách đầy đủ, sau ba năm, Nhan quốc lại đến Thiên Trạch làm khách, lần
này đến là Hoàng đế và Hoàng hậu nhan quốc cùng vài vị phi tần được sủng ái.
Trong Thiên Trạch hoàng cung, cung nhân không ngừng đi lại
khắp nơi. Trong Hoa Nhiễm cung, hoàng đế và quan khách đã ngồi vào chỗ
của mình. Mà Hoàng đế Nhan quốc Lôi Liệt, ngồi bên tay phải là phi tử
hiện tại đang được hắn sủng ái nhất Lan phi, ngồi bên tay trái là Hoàng
hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương này khuôn mặt bình thường, khuôn
mặt trắng bệch thể hiện sức khỏe không được tốt, ngồi bên cạnh nàng là
một nam hài tầm bốn tuổi, vô cùng gầy yếu, đôi mắt sợ hãi giống như một
tiểu bạch thỏ, hình như rất sợ người lạ, vẫn luôn trốn ở sau lưng mẫu
hậu của hắn.
Lôi Liệt từ lúc đến vẫn chỉ uống rượu, Lan phi vì
hắn rót một ly lại một ly, mà hắn theo từ lúc bắt đầu đến giờ, chưa từng nói một câu cùng Hoàng hậu ngồi bên cạnh hắn. Thật ra người ngoài làm
sao biết, hai vợ chồng bọn họ đã sớm như người lạ.
“Thanh Hàn Quốc sư đến, Quốc sư phu nhân đến, Dục Trạch Tiểu vương gia đến…..”
Thái giám vừa dứt lời, tất cả mọi người đều yên lặng.
Chỉ thấy từ ngoài cửa cung điện, một đôi vợ chồng thần tiên quyến lữ đi
đến, nam tử áo trắng khuynh thành tựa như thần tiên hạ phàm, áo trăng,
đầu bạc, tuyệt thế vô song. Mà nữ nữ như bông cúc trong gió, khí chất
cao quý vô trần. Trong lòng nam tử ôm một đứa nhỏ ba tuổi, mặt mày như
họa, giữa mi tâm có một đóa Bạch Liên hoa khiến hắn càng giống như tiên đồng trong truyền thuyết.
Lôi Liệt và Lê Hân đồng thời nhìn về
phía nữ tử đang tiến vào, nhìn đến nụ cười hạnh phúc trên môi nữ tử, một người sắc mặt lụi bại, một người còn lại thì thấy vui mừng.
Ngực Lê Hân hơi cứng lại, nhưng càng nhiều là sự thoải mái sau khi buông bỏ. Nhìn thấy bọn họ hạnh phúc, ánh mắt hắn sáng lên, giống như ánh sáng
lóe lên của những vì sao trên trời đêm.
Mất đi thì mất đi, không
tìm lại được, hắn cũng không muốn tìm lại, bởi vì, cũng không thuộc về
mình, cho nên hắn chúc phúc cho họ, bởi vì chúc phúc cho họ, cho nên hắn cũng buông bỏ hết tất cả khúc mắc.
Thời gian, thực sự là liều
thuốc tốt nhất, nó làm cho người ta càng hoàn mỹ, càng thành thục, càng
khiến người ta biết bản thân mình muốn cái gì, không phải bởi vì không
yêu, mà là vì biết mình quá yêu, tình yêu kia được chôn dưới đáy lòng,
vẫn mãi, không bao giờ biến mất.