“Đừng nghĩ nhiều như vậy, được không?” Hắn nhẹ nhàng dùng trán đụng trán nàng, chóp mũi hai người đụng nhau, có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương, khuôn mặt Vân Tâm Nhược khẽ hồng lên, nhịp tim đột nhiên tăng mạnh.
Nhìn giai nhân trong ngực mặt hồng tim đập, Tiêu Thanh cười thỏa mãn. Hắn cúi đầu, dùng môi nhẹ nhàng đụng một cái lên môi nàng. Chỉ nhẹ lướt, như gió thoảng, bây giờ nàng không hiểu tình cảm nam nữ, hắn cũng không dám làm ra chuyện quá khích với nàng.
Môi đột nhiên ấm áp, sau đó lại biến mất không thấy, hai tròng mắt Vân Tâm Nhược khẽ thoảng qua một ánh sáng gọi là rung động, cảm giác thật kỳ quái, giống như một cơn gió mát thổi qua lòng nàng, tê tê, ngứa ngứa, nhưng mà quá ngắn, khi nàng không cảm giác được thì đã biến mất, mắt nàng đảo một vòng, ôm cổ hắn, khi hắn ngạc nhiên, môi đột nhiên dán chặt lấy môi của hắn.
Thân thể Tiêu Thanh Hàn giật mình, trên môi truyền đến hơi ấm, lòng hắn vừa động, trở tay nâng gáy nàng, hôn càng thêm sâu, không giống chuồn chuồn lướt nước như vừa rồi, tựa hồ đó là thức ăn ngọt ngào nhất mà hắn từng nếm, không chịu buông tay, cho đến khi nàng tức giận hừ hừ, mới không thể không buông nàng ra.
“Thích không?” Hắn nhìn con ngươi mê ly kia, biết rõ bây giờ nàng không giống quá khứ, căn bản không hiểu hành động hai người vừa làm là cái gì, nhưng vẫn bá đạo muốn biết ý tưởng của nàng. Đối với hắn mà nói, bất kể Vân Tâm Nhược biến thành hình dáng gì, nàng đều là cô gái hắn yêu, hắn sẽ không buông tay, cũng chưa bao giờ nghĩ tới buông tay.
“Ừ.” Vân Tâm Nhược trung thực gật gật đầu, mê ly trong mắt đã lui đi, đem mặt nàng chôn chặt trước ngực hắn, chậm rãi nhắm mắt lại, trên môi nóng rực, vẫn có nhàn nhạt hương sen của hắn, khóe môi nàng nhẹ nhàng nâng lên. Cảm giác rất kỳ quái, nàng mặt hồng tim đập, nhưng thật sự nàng rất thích.
Mà bên ngoài xe ngựa, quân đội uy nghiêm thẳng hàng.
“Tướng quân, ngươi đang bị thương, hay ngồi lên xe ngựa cho đỡ mệt đi!” Hạ Chi giống bà lão, không ngừng lẽo nhẽo bên tai Lê Hân, Lê Hân trừng mắt hắn một cái, không để ý tới.
Hạ Chi nhún nhún vai, thật sự không có biện pháp khuyên tướng quân. Hắn nhìn về phía cỗ xe ngựa đi đàng trước kia, than thở một hơi, tướng quân, có lẽ là vì trong đó có hai người kia, nhưng, tướng quân tự tra tấn như vậy, lại có ai nhìn thấy?
Cách Hoàng Thành càng ngày càng gần, phải đối mặt với mọi chuyện, hắn không quên trong phủ tướng quân còn có một Vân Thiển Y, nếu ả biết Vân Tâm Nhược còn sống, không chừng sẽ làm loạn ra chuyện gì nữa, nhưng lần này sẽ không dễ dàng thực hiện như vậy rồi. Lần này Quốc sư đã khiến hoàng thượng đau đầu không dứt, nếu như quốc sư lại thành ma lần nữa, không nổi điên mới lạ.
Cô gái kia cuối cùng có được hạnh phúc, nhưng nàng bây giờ có dáng vẻ này, may mắn là nàng vẫn yêu quốc sư như trước, chẳng qua là nhưng vẫn có chút tiếc nuối, nếu như nàng tỉnh táo lại, thì tốt hơn.
Lê Hân ngồi trên lưng ngựa, thỉnh thoảng ngực phốc lên sẽ làm hắn đau đớn, không biết là bởi vì vết thương, hay là bởi vì đau lòng, thân hình vẫn cao lớn như cũ, lại tàn tạ vô cùng.
Quân đội toàn thắng trở lại, dân chúng ra nghênh đón ở cửa thành, biển người vui sướng vì thắng lợi, có quốc sư ở đây, có tướng quân ở đây, cuộc sống của bọn họ sẽ vĩnh viễn bình an, tuy nói không ai thích chiến tranh, nhưng mọi người lại vẫn vui mừng khi quân mình thắng, kiêu ngạo vì quốc gia của bọn họ. Xe ngựa đi thẳng, trực tiếp vào phủ quốc sư.
Trúc xanh càng thêm rậm rạp, vừa vào phủ, một hương trúc thanh mát đánh tới, xe ngựa dừng lại ở cửa, Tiêu Thanh Hàn ôm Vân Tâm Nhược đi xuống xe ngựa, cô gái trong ngực đã sớm ngủ, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, nâng bước đi về phía Lưu Đinh lâu. Mà con sói khổng lồ cũng từ trong xe ngựa nhảy xuống, đi theo sau lưng hắn.