Thái dương dần dần lặn xuống, dự báo đã chấm dứt một ngày, ban đêm được thay thế ban ngày, bóng tối che phủ khắp nơi, ánh trăng bắt đầu thong thả
chiếu ánh sáng, lan tỏa xuống khắp mặt đất, vài cụm mây vô tình che mất
ánh trăng, trong nháy mắt không gian chuyển thành tối đen. Gió đêm thổi
qua, cây cối hoa cỏ khẽ lay động, cành lá phất phơ, một mùi hoa không
biết tên lan tỏa trong không khí……
Đêm tháng tư, thực đẹp đẽ…….
Bên trong Phủ tướng quân, lúc này có hai bóng đen rất nhanh lướt qua, ngay cả thị vệ gác đêm cũng cho rằng đó chỉ là một cơn gió đêm
Trong nháy mắt, hai thân ảnh đã tới một phủ đệ hoa lệ, nhìn thoáng
qua đại môn (cửa lớn), sau đó lập tức nhảy về phía trước, bay qua bức
tường, lại nhảy xuống, động tác nhanh chóng, mềm nhẹ như yến. Trong nháy mắt liền biến mất vô tung vô ảnh, như một trận gió lướt qua nhẹ
nhàng…..
Mà thân ảnh phía sau, ở đúng nơi thân ảnh kia vừa đứng, hai tròng mắt tối đen lúc này lại sáng như sao trên trời, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, hai chữ Vân phủ thật to đập vào mắt
Thân mình nam tử dựa vào góc tường, môi nhếch lên một nụ cười cực kì
quái dị, cúi đầu nói thầm “Tướng quân anh minh thần võ của ta! Từ khi
nào thì ngươi lại thương lượng như quân tử vậy……” (Anh Lê Hân đang tự nói với bản thân mình)
Dứt lời, ánh mắt nam tử hướng thẳng về đầu tường mà thân ảnh kia vừa
nhảy đi, im lặng thật lâu không nói gì, mà bóng đêm ngày càng thêm đen
tối…..
Lúc này Vân Thiển Y ở trong Vân Nguyệt các, không hề biết bên ngoài
có một người đang chăm chú nhìn nhất cử nhất động của mình, tay nàng cầm một cây trâm gài tóc, viên bảo thạch hình nguyệt trên cây trâm có một
luồng ánh sáng mờ ảo lượn quanh
“Tri Dung, đây thật sự là phách nguyệt sao?” Vân Thiển Y ngẩng đầu nhìn Tri Dung đang đứng bên cạnh nàng
Tri Dung nhìn thẳng vào trâm gài tóc trên tay Vân Thiển Y, nói thật,
đối với những việc phát sinh ở Phủ tướng quân mấy ngày trước, nàng hiện
tại vẫn còn như lọt vào sương mù
“Có lẽ……là vậy!” Suy nghĩ nửa ngày, nàng vỗ vỗ đầu mình, chỉ có thể trả lời như vậy
“Có lẽ……” Vân Thiển Y nhẹ nhàng lặp lại, đem trâm
gài lên tóc, dây kết trâm lay động vài cái, dính vào tóc đen của nàng,
trong ánh sáng mờ nhạt, lóe ra một chút lưu quang khác biệt……
Lúc mới trở về từ Phủ tướng quân, nàng mới biết Quốc sư Thanh Hàn đã
tới nhà nàng, quả nhiên, hắn đã đến để kiểm chứng, nàng cũng hỏi phụ
thân về chuyện trâm gài tóc, theo lời phụ thân nói, mười mấy năm trước,
có người nói hai chữ hữu duyên,đem khối bảo thạch hình nguyệt này tặng
cho phụ thân, phụ thân thấy đẹp, liền sai người chế thành trâm gài tóc
tặng cho nàng
Mà những lời này, phụ thân nói rằng Quốc sư Thanh Hàn cũng biết,
nhưng hắn không nói gì. Đến lúc nàng trở về, cha mới biết được, nguyên
lai tất cả những chuyện này có liên quan đến phách nguyệt
Nàng nhớ lúc ấy cha còn an ủi nàng, phách nguyệt tái hiện, đây là
chuyện vô cùng nghiêm trọng, Quốc sư Thanh Hàn đương nhiên phải kiểm
chứng tất cả mới có thể đưa ra quyết định. Cho nên từ lúc đó tới giờ,
lòng của nàng đều giống như bị một sợi tơ quấn chặt lấy, làm nàng không
thể nào thả lỏng tâm tình ra được. Mỗi đêm trong giấc mộng, nàng lúc nào cũng nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc của Quốc sư Thanh Hàn (Chị này bị sắc dụ~)
Khối bảo thạch này nếu thật sự hữu duyên với cha, rồi lại tới tay
mình, vậy nàng thật sự là chủ nhân phách nguyệt sao? Nàng vẫn cảm thấy
thực khó có thể tin được, mà từ hôm đó tới nay Quốc sư Thanh Hàn cũng
không đến Vân phủ thêm lần nào, không biết do hắn đã quên hay đã bỏ qua
chuyện này, nhưng nàng lại không thế cứ tiếp tục như thế này…..
Cảm giác bối rối cứ không ngừng trào dâng trong lòng nàng, khiến nàng không thể suy nghĩ được gì…..
Mà lúc này, một gốc cây đại thụ bên ngoài, có một gã nam tử ánh mắt
tràn ngập thâm tình, gắt gao nhìn chằm chằm vào nữ tử trong phòng, bởi
vì nội công cao thâm, nên những gì hai nữ tử kia nói, hắn đều có thể
nghe không bỏ xót câu nào, thậm chí biểu tình của bọn họ hắn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng
Nghe tới câu phách nguyệt , hai tay nam tử nắm chặt lại thành quyền,
sự thống khổ, thâm tình, nhớ nhung lần lượt hiện lên trong mắt hắn, lúc
này ánh trăng bắt đầu hiện ra, chiếu vào gương mặt như được điêu khắc
của nam tử, giống như sương khói bay qua, sự cô tịch quấn quít xung
quanh nam tử , mãi không tiêu tan…….