Vân Long Phá Nguyệt

Chương 43: Chương 43: Rời đi thật khó




“Tiểu thư!……” Tử Y mắt có chút hồng hồng , nói không cảm động là giả . Tuy rằng thời gian ở chung chỉ có mấy tháng , nhưng là tình cảm của nàng đối với Tiểu thư lại cực kì thâm , vì cứu nàng cùng Tam tiểu thư mà nàng ở lại Vân phủ , nguyện ý cùng nô tì ăn cơm chung bàn , tuy rằng tiểu thư ít nói chuyện , nhưng nàng biết tiểu thư luôn im lặng quan tâm mình . Tuy rằng nàng biết tiểu thư sớm hay muộn cũng có một ngày rời đi , nhưng là nàng không nghĩ tới , tiểu thư sẽ cho mình cùng tiểu thư đi . Tiểu thư thông minh như vậy, đương nhiên biết nếu nàng đi rồi mình ở đây sẽ không xong , cho nên mới muốn mang mình theo. Nàng nhìn vào ánh mắt của Vân Tâm Nhược, mạnh mẽ gật đầu

“Tử Y nguyện ý, nguyện ý cùng tiểu thư rời đi”

Nàng chưa bao giờ có kiên định tín nhiệm như thế , nhưng là hôm nay tiểu thư đã cho nàng , cùng nhau rời đi , nàng sẽ chiếu cố tiểu thư , bảo hộ tiểu thư, tiểu thư ngây ngốc như vậy phải có mình chiếu cố mới được . Nàng tin tưởng tiểu thư cũng giống nàng . Các nàng hiện tại tuy trên danh nghĩa là chủ tớ , nhưng kỳ thật quan hệ bọn họ lại giống như thân nhân

Nhưng là Tử Y nhớ tới một sự kiện khác , trong lòng lại băn khoăn

Nàng bất an nhìn Vân Tâm Nhược , thanh âm có chút thất bại “Tiểu thư, lão gia tuy rằng không quá sủng ái tam tiểu thư , nhưng là Vân phủ cũng không phải dễ dàng thoát ra như vậy. Nơi này tuy rằng có ít người nhận thức Tam tiểu thư , nhưng muốn ra phủ vẫn là rất khó” Tử Y giống như nghĩ tới cái gì, tiếp tục nói “Lần trước Tam tiểu thư cùng Cô gia cũng là rất khó trốn , may sao bởi vì có Tử Y cùng Tiểu thư ở đây, nên không có người khả nghi . Ra phủ có bảo vệ nghiêm tra (nghiêm khắc , kiểm tra). Hơn nữa, hơn nữa…..Tử Y khế ước bán mình còn ba năm”Nói tới đây , Tử Y thanh âm càng ngày càng nhỏ , càng ngày càng không có dũng khí

Vân Tâm Nhược cũng sợ run lên một chút , nghe Tử Y nói xong , trong lòng có chút ám trầm , như một tảng đá quăng vào tâm , mặt hồ tĩnh lặng bỗng gợn sóng , từng vòng từng vòng nhiễu loạn tâm mình , ba năm , ba tháng nàng cũng muốn chờ không được , thời gian càng dài , biến cố càng lớn. Nhưng là , ánh mắt của nàng bỗng nhiên toát ra kiên định , tuy rằng nàng không biết vì sao Hoàng Đế đột ngột tuyên chỉ như vậy , nhưng là nàng biết , thánh chỉ này đối với mình sẽ là một trận bão táp lớn , từ nay về sau , Vân phủ không chỉ là nhà của một Phú thương , mà còn có đỉnh núi là Đại tướng quân dựa vào, nếu khi đó muốn thoát đi , sẽ càng thêm gian nan

Mà cuộc sống như vậy , nàng không muốn

Vân Tâm Nhược nhẹ nhàng mở miệng , ánh mắt lại vô cùng kiên định “Tử Y , ngươi đừng lo , chúng ta nhất định sẽ đi” Nàng sẽ không để cho sinh mệnh mà mình vất vả có được lại biến mất , nàng sẽ không đem vận mệnh của mình giao cho người khác . Nàng sẽ sống , sống một cách tự do tự tại

Nghe câu đó , Tử Y dùng ống tay áo xoa xoa mặt , sau đó lộ ra chút tươi cười , đó là hỉ cực , cũng là hi vọng . Chỉ cần Tiểu thư nguyện ý , nàng cũng sẽ nguyện ý vì Tiểu thư làm bất cứ chuyện gì . Vân Tâm Nhược nhìn nụ cười trên mặt Tử Y , trong lòng cũng thấy nhẹ nhàng, ngày mai bọn họ sẽ suy nghĩ tìm đối sách , làm sao cho thần không biết quỷ không hay rời khỏi nơi này . Nàng tin tưởng chính mình , cũng tin tưởng Tử Y . Con đường mà mình muốn đi , nếu không thử , làm sao biết được có thành công hay không

Vì thế , nàng lại lần nữa vuốt tờ giấy trên mặt bàn , cầm lấy bút luyện tự , trong lòng lại âm thầm cân nhắc , nghĩ xem như thế nào để rời khỏi nhà giam này. Đề bút , trang giấy nhiễm một nét mực , mang theo quyết tâm của nàng

Tử Y cũng yên lặng đứng một bên , giúp nàng mài mực .Ý nghĩ rời đi cũng thấm thật sâu trong đầu nàng

Trong phòng càng trầm tĩnh hơn , chỉ có tiếng bút sàn sạt lướt qua trang giấy , mùi mặc hương lặng lẽ lan truyền khắp bí phương viên , làm cho nơi trong trẻo mà lạnh lẽo này tăng lên một chút phong tình


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.