Nàng nằm trong ngực của hắn, tất cả lời nói đều là kỉ niệm thống khổ. . . . . .
“Ngươi xem không thấy quá khứ của ta, bởi vì quá khứ ta, không ở nơi này, ta
là người tới từ một nơi rất xa.” Nàng quyết định đem tất cả mọi chuyện
nói cho hắn.” Ở thế giới màu trắng đó, có người biết dị năng của ta khi
ta 16 tuổi, bắt ta trở thành một vật thí nghiệm, mỗi ngày đều bị hành
hạ, chỉ vì bọn họ muốn biết bí mật thuật độc tâm, 18 tuổi, khi ta đã ở
gần hai năm trong thí nghiệm, bọn họ vẫn không biết gì cả, cuối cùng,
lại muốn mổ đầu của ta ra.” Nàng chỉ chỉ đầu của mình, đau đớn không nói ra được.
Nam tử sửng sốt, sau đó là khiếp sợ, cúi đầu , trên mặt
cũng chỉ có đau lòng, vòng tay ôm nàng thật chặt. Nàng lắc đầu, ý bảo
mình không sao, thanh âm tiếp tục vang vọng trong tiếng gió. Nhợt nhạt
nói nhỏ.Lại mang theo cõi lòng bi thương,tan nát. . . . . .
“Khi đó, ở nơi ấy, không ngờ có một nam nhân , ta gọi tên hắn là Lôi ca ca, không
hiểu sao hắn biết được chuyện này, thay đổi kế hoạch định sẵn của mình,
mang theo ta đi, nhưng mà, cũng không có ai nghĩ đến: Lôi ca ca lại dùng thân mình để phá hủy tất cả nơi đó.
“Chính là sau vụ nổ đó đã dẫn ta tới đây, khi tỉnh lại, trời xui đất khiến, ta thay thế Vân Tâm Nhược Vân phủ.”
“Về sau, thay gả, bị đánh, được cứu, ngươi cũng biết .”
Nước mắt không ngừng rơi xuống, cho là lòng đã sớm không đau nữa, bây giờ lại vừa tê liệt vừa đau đớn.
Có một số việc, nàng chưa bao giờ quên.
Nàng không phải là không đau ,chẳng qua là đã trở thành thói quen . . . . .
ánh mắt Tiêu Thanh Hàn lạnh lẽo,sâu xa , thiếu nữ khóc trong ngực vẫn hít
thở không thông, lồng ngực của hắn một trận đau đớn, chỉ ôm lấy nàng
thật chặt. Chuyện xưa của nàng nói đến hắn chưa nghe qua, nhưng là thế
gian, những chuyện huyền bí ít lắm sao?
Một cô gái dị thế, kể ra, cũng chỉ có cô gái như vậy mới không thấy được quá khứ .
Mặc dù hắn không ngờ được, nhưng cũng có thể tiếp nhận.
Thấu được lòng người, chỉ cần chạm nhau mà có thể suy đoán lòng người, năng
lực như thế, chẳng những không có đen lại may mắn cho nàng, lại làm cho
nàng sa vào Địa Ngục.
Nhẹ nhàng mấy câu, nói về quá khứ hời hợt,
nhưng Tiêu Thanh Hàn thông minh tuyệt đỉnh, tất nhiên biết, nàng đã từng chịu qua rất nhiều đau khổ.
E rằng đến hắn cũng không thể tưởng tượng nổi.
Khó trách,dưới khuôn mặt nhỏ nhắn kia lại lộ ra vẻ đau thương không phù hợp với tuổi nàng.
Thân thể, linh hồn nàng. Cũng đã sớm bị thương tổn trăm ngàn lỗ rồi . .
“Lôi ca ca ngươi đâu?” Tiêu Thanh Hàn đem cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, hai
chữ kia, để cho lòng của hắn đột nhiên có chút ghen tuông. . . . . .
“Lôi ca ca?” Vân Tâm Nhược tự giễu một tiếng.
“Hắn đã quên mất ta.”
Tiêu Thanh Hàn kéo thân thể của nàng ra, cùng đối diện ánh mắt của nàng , “Chẳng lẽ hắn cũng tới đây?”
“Ừ.” Vân Tâm Nhược nâng lên khóe miệng , cười lạnh nhạt, tròng mắt lại khó nén bi thương.
” ngày đó tại lễ hội, ta gặp được hắn, hắn lại quên mất ta.”
Đã từng yêu thương ấm ấp.
Đã từng vào sinh cộng tử.
Hôm nay lại sớm không còn như xưa. . . . . .
Nàng vẫn là nàng, mà hắn…đã không phải là hắn.
Tiêu Thanh Hàn để tay xuống , sau đó, hung hăng đem thiếu nữ trước mặt nhét
vào trong ngực, hô hấp hắn lại có chút dồn dập, gió thổi lá cây xào xạc
vang lên, bóng đêm đê mê, gương mặt nam tử chìm vào trong đêm tối không
thấy rõ, trăng ló mặt qua tầng mây, ánh trăng xuyên thấu qua tầng tầng
lá cây, đổ xuống, thỉnh thoảng rọi xuống trên mặt nam tử, chân mày nam
tử, mơ hồ lộ ra rất nhiều. . . .. . Đau lòng. . . . . .
Từ trước đến
nay trong lòng luôn bình tĩnh, vào giờ khắc này, giống như dời sông lấp
biển, không bao giờ … khôi phục lại được dáng vẻ bình tĩnh như trước
nữa.
“Thanh Hàn, đừng khổ sở vì ta, được không?” Giọng thiếu nữ lộ ra khàn khàn sau khi khóc. Hai tròng mắt bị nước mắt làm ướt sũng, lộ ra
vẻ vô cùng trong suốt,sáng ngời.
“Không có!” hất mặt …, hắn nhìn về phía bóng tối một chút. “Ngươi thương hắn?”
Bất thình lình bật ra một câu, làm Vân Tâm Nhược có chút không phản ứng kịp
“Hắn?”
“Lôi.” Quay đầu lại, đôi mắt hắn hiện ra một vầng sương mù. Chỉ cần một cái,
là có thể làm cho người ta đắm chìm trong đó, cam nguyện ngủ sâu trong
giấc mộng đẹp này.
“Không có.” Lắc đầu một cái, nàng nói là sự thật,
tất cả tình yêu với Lôi ca ca, ngay từ khắc kia, trái tim cũng đã đóng
lại, hôm nay mở ra , cũng phát hiện, không có đau xót như khi đó, cũng
không có tổn thương như khi đó , còn lại , có lẽ chẳng qua là một chút
tiếc nuối thôi. . . . . .
Hắn không nói chuyện, chỉ nhìn về phương xa, ánh mắt như đêm tối.
“Ngủ đi.” Đem đầu của nàng đặt tại trong ngực, vì nàng mà ngăn cách tất cả
mưa gió bão bùng, đi một ngày, nàng thật sự là quá mệt mỏi, hơn nữa mới
vừa rồi tâm tình mất khống chế,hơi thở ấm áp kéo tới, không lâu liền
thâm trầm ngủ. .
Tiêu Thanh Hàn lẳng lặng nhìn nử tử trong ngực ,hồi lâu, nử tử trong ngực có chút bất an rên khẽ.
Hắn đem mặt gần sát bên khóe miệng,đột nhiên, ánh mắt hắn dâng lên rực rỡ
kỳ dị, cuối cùng khi ánh trăng rọi vào trên người, khóe miệng cong cong
giương cao.
Hắn nghe được nàng kêu tên hắn, Thanh Hàn…..mà không phải là Lôi ca ca