Tại ngàn dặm phía xa, bên trong hoàng cung Nhan Quốc, ánh trắng từ trong
phòng hắt ra ngoài của, mơ hồ có thể thấy được người ở trong. Nam tử ngủ say, cô gái dựa vào hắn thật chặt.
Trong mơ, Lôi Liệt lại đi đến gian phòng màu trắng đó, hắn có chút hốt hoảng, cũng có chút khẩn
trương, hắn từ từ đến gần tấm giường nhỏ, bước chân nặng nề, ngay cả
một bước đi cũng khó khăn vô cùng. Càng ngày càng gần, hô hấp của hắn
cũng càng ngày càng dồn dập, cho đến khi đứng lại trước giường, tim của
hắn giống như trống đánh, nhảy bang bang không ngừng, một nỗi sợ hãi như muốn nuốt lấy hắn.
Tim hắn bảo hắn nên dừng lại, không cần nhìn, không cần nhớ, lúc này, hắn thật sự có một ý nghĩ chạy trốn, tựa như
khi hắn nhìn vào, tất cả cuộc sống hiện tại sẽ bị phá vỡ hoàn toàn,
nhưng ánh mắt của hắn lại không tự chủ được nhìn về phía người nằm trên
giường. Hắn sợ hãi, nhưng cũng khát vọng.
Trên giường, là một cô
gái cực kỳ trẻ tuổi, gò má trắng mịn, sợi tóc màu đen nhẹ nhàng vắt trên vai, hắn vươn tay, ngón tay khẽ run, cuối cùng vẫn chạm vào trên mặt cô gái, lạnh quá, vừa chạm vào, hốc mắt hắn đã chua xót khó nhịn. Rất quen thuộc, quen thuộc khiến hắn đau lòng.
Lúc này cô gái hơi nghiêng người, mở mắt, hai tròng mắt như hai viên thủy tinh trong suốt, khuôn
mặt chỉ lớn cỡ bàn tay hắn, càng khiến cặp mắt kia to tròn thanh thấu.
"Lôi ca ca." Nàng kêu tên của hắn. Làm màng nhĩ và cả lồng ngực hắn nhảy lên .
Cô gái nhắm lại hai tròng mắt, cười thỏa mãn, gương mặt mịn màng, ngũ quan tinh xảo, thân thể gầy yếu, đột nhiên, thân thể cô gái từ từ lần trong
suốt, nàng mở hai tròng mắt, trong mắt tràn ra dòng lệ lóng lánh.
"Đừng, đừng đi." Lôi Liệt nhào tới, lại xuyên qua thân thể cô gái.
"Tiểu Nhược, Tiểu Nhược. . . . . ." Hắn đột nhiên quát to lên, không biết làm sao lại biết tên nàng, hắn không thể mất đi nàng, không thể. Trời ơi,
có ai tới giúp hắn không. Đừng cướp nàng đi, đừng đoạt đi Tiểu Nhược của hắn.
Cô gái ngủ bên cạnh hắn chợt mở mắt, nhìn sắc mặt nam tử tái nhợt, chống
người lên, vội vàng hỏi "Lôi ca, ngươi làm sao vậy, sao lại đổ nhiều mồ
hôi đến thế?"
Nam tử hô hấp dồn dập, khép hờ hai tròng mắt, khi
hắn mở hai mắt ra thì ánh mắt rõ ràng mấy phần, nhìn thấy cô gái không
khoác áo ngoài, nhanh chóng nhét nàng vào trong chăn, trách cứ "Đừng để
bị cảm lạnh."
"Lôi ca, ta không sao." Nàng cầm tay hắn, cầm thật
chặt, không biết vì sao nàng lại cảm thấy hắn càng ngày càng xa, mỗi đêm hắn đều mơ thấy ác mộng, mỗi lần bị mộng thức tỉnh, nàng không biết hắn nằm mơ thấy cái gì, hắn cũng không nói cho nàng biết, nàng vẫn chịu
đựng, tâm thần càng ngày càng không tập trung.
"Lôi ca, nói cho
ta biết, rốt cuộc ngươi mơ thấy cái gì?" Nàng nắm chặt bàn tay của hắn,
giọng nói mang theo vài phần thỉnh cầu, ngay cả trong mắt cũng tràn đầy
nước.
"Không có gì." Hắn trả lời, hắn ôm nàng vào ngực, khẽ vuốt
mái tóc dài, cô gái trong ngực ấm áp, nhưng không cách nào đuổi đi sự
giá lạnh trong cơ thể hắn. Hắn rốt cuộc thấy rõ khuôn mặt của cô gái
trong mộng, đó là người trong hội hoa đó. Vân Tâm Nhược, ngày đó nàng
cũng gọi là hắn Lôi ca ca, giọng nói giống trong mộng, nhưng tại sao hắn lại mơ thấy nàng, chẳng nhẽ trí nhớ bị bỏ trống của hắn có liên quan
với nàng?
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hắn xác định mình yêu Thiên
Lan, rất yêu, vậy cảm giác đối với cô gái kia là gì, đau lòng đến nỗi
khó có thể hô hấp...
Đỗ Thiên Lan ngủ trong ngực của hắn, hai người ôm nhau thật chặt, nhưng trái tim lại dần xa cách.
Mà ở Thiên Trạch, trong phủ quốc sư, lại có cảnh tượng ngược lại, nến đỏ
đã đốt hơn nửa, ánh nến lúc nào cũng nhảy lên, ra giường đỏ thẫm rũ
xuống, đem hình ảnh bên trong ngăn lại, trên giường, một nam một nữ như
đôi uyên ương, ôm nhau thật chặt, ấm áp say mê.