CHƯƠNG 64
Nhìn Hầu Phái Lương một mặt đau lòng đỡ kiều thê của mình, Thời Viễn tạm thời an tâm xuống quay đầu nhìn về phía Trình Mộ.
Trình Mộ đang cùng nữ quỷ đó đánh thành một đoàn, âm dương lưỡng khí xung đột lẫn nhau, tức thì sắc trời trở nên hắc trầm, âm phong từng trận, làm người sởn cả tóc gáy.
Trình Mộ bấm tay niệm một thủ quyết, khoảnh khắc đầu ngón tay trỏ bốc lên một bó kim quang, tựa như tia chớp thẳng đến mi tâm ma nữ.
Không nghĩ tới nữ quỷ kia công lực không bình thường, trực tiếp há mồm nuốt vào ánh sáng, sau đó dữ tợn mà nở nụ cười.
Thời Viễn cảm thấy không ổn sâu sắc, thời điểm nhìn sang, biểu tình trên mặt Trình Mộ cũng biến thành rất nghiêm nghị, xem ra có chút phiền phức.
Trình Mộ nhắm mắt đưa bàn tay mở ra, trong miệng nhanh chóng lẩm bẩm cái gì, Thời Viễn nghi hoặc nhìn, không khỏi trợn to hai mắt, đầy mặt kinh ngạc.
Chỉ thấy trên tay của y bỗng dưng xuất hiện một cây đào mộc kiếm, trên thân kiếm dán vào một tấm ấn chữ hoàng phù, mũi kiếm khoan bằng phẳng lại ẩn hiện kim quang.
Trình Mộ cầm kiếm đứng ngạo nghễ với không trung, một thân tăng bào cũ nát không che giấu được khí tràng mạnh mẽ của y, âm phong lạnh rung cũng không loạn chút nào ánh mắt kiên nghị của y.
Y như trước một mặt bình tĩnh mà nói một câu: “Hiện nay đình chỉ vẫn như cũ có thể được, bần tăng vẫn sẽ bất kể hiềm khích lúc trước, độ ngươi chuyển thế thành người.”
Đáng tiếc nữ quỷ kia cũng không để ý lắm, đối Trình Mộ trực tiếp nhào tới, Trình Mộ ánh mắt bất biến chỉ là kiếm trong tay giơ lên nhắm thẳng vào ma nữ.
Nữ quỷ kia cách mũi kiếm càng ngày càng gần, phù trên thân kiếm liền run lên càng ngày càng lợi hại, ngay cả kim quang ở mũi kiếm cũng lóe lên càng ngày càng chói mắt, làm cho Thời Viễn nheo lại mắt, nhất thời không thấy rõ thế cuộc.
Thời điểm tái mở mắt, tất cả phảng phất như dừng lại. mũi kiếm của Trình Mộ đâm thẳng mi tâm ma nữ, xuyên thấu qua thân thể của nàng.
Thời Viễn thở phào nhẹ nhõm, Trình Mộ biểu tình cũng thư hoãn rất nhiều.
Ngay khi mọi người nghĩ là tất cả đã kết thúc, Trình Mộ cùng ma nữ đột nhiên bị một đám cô hồn dã quỷ phiêu trên không trung vây lại đến mức chặt chẽ, Thời Viễn xuyên thấu qua khe hở thân thể rậm rạp chằng chịt của bọn quỷ, cũng chỉ nhìn thấy của một góc áo bào Trình Mộ.
Hắn chấn động, trong phút chốc kim quang tứ tán, Thời Viễn nhìn thấy trước mắt cả kinh nói không ra lời.
Này đó cô hồn dã quỷ từng cái từng cái nhanh chóng xuyên qua thân thể Trình Mộ không biết bao nhiêu lần, Thời Viễn trơ mắt mà nhìn tay cầm kiếm của Trình Mộ run lẩy bẩy, sắc mặt dũ phát bạch, phật châu mang ở cổ tay cũng từng hạt từng hạt một mà tứ tán ra, rơi xuống đất phát ra nhiều tiếng vang trầm đục.
Rốt cục tay cầm kiếm của y vô lực buông xuống, đôi mắt nhắm lại, cả người tàn nhẫn mà rơi từ không trung.
Thời Viễn hoảng rồi, hắn chạy lên trước muốn tiếp được Trình Mộ, nhưng đáng tiếc không kịp.
—— Trình Mộ thẳng tắp đập xuống bên chân của hắn, Thời Viễn sửng sốt trên tay còn giữ động tác muốn tiếp người.
“Bộp bộp bộp —— “
Đầy trời tiếng cười quỷ dị khiến mắt Thời Viễn đỏ lên vì tức, dưới tay hắn run rẩy nâng Trình Mộ máu me khắp người dậy, ngửa mặt lên trời gào to: “Các ngươi đi chết đi!”
Đi chết? Nhưng bọn họ đã chết.
Mắt thấy bọn quỷ kia đột nhiên ngừng tiếng cười, toàn bộ hướng về phía hắn mà đến, thời điểm một mảnh tối om om trực áp đỉnh đầu, Thời Viễn bảo vệ mặt Trình Mộ thật chặt trong ***g ngực chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Đến đây đi, nếu phải chết, hắn liền bồi tiếp Trình Mộ.
Đáng tiếc, không có thể chết thành.
Vừa mở mắt sắc trời sáng choang, một tia một hào quỷ ảnh đều không có, phảng phất quỷ khóc vừa nãy chỉ là một cơn ác mộng.
Nhưng mà, cũng không phải. Trình Mộ như trước một thân huyết sắc, thẳng còi còi mà nằm trên đất không có mở mắt ra.
“Thí chủ, còn không mau cứu hắn?”
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng người, Thời Viễn hoàn hồn vừa nhìn, nguyên lai là hòa thượng trước kia giúp hắn xem quầy thịt rồi hỏi hắn muốn uống rượu.
Vừa nãy… Là hắn đã cứu ta?
Trình Mộ không biết mình đến cùng có mở mắt ra không, bởi vì trong đầu y hôn hôn trầm trầm, trước mắt không thấy rõ bất kỳ màu sắc gì, chỉ có thể nhìn thấy bóng đồ vật mơ mơ hồ hồ, hết thảy đều không rõ ràng, hết thảy đều phảng phất như trăng trong nước hoa trong gương, chỉ là huyễn ảnh mà thôi.
Y lắc đầu một cái, hết thảy đồ vật đều giống như không còn, trống rỗng.
Y vuốt ve cái trán, lại đi nhìn lên, trước mắt rốt cục cũng rõ ràng, thế giới của y hoàn toàn sáng rực.
Trước mắt, y một thân một mình đi ở một con đường thượng, hẹp hẹp, thẳng tắp thẳng tắp, không thể nhìn thấy điểm cuối.
Y quay đầu lại dưới chân trống rỗng, không có đường lui, cho nên, y chỉ có thể một đường đi tiếp.
Không biết đi bao lâu, ven đường chậm rãi xuất hiện một ít đảo hình hoa hồng kim bản to đầu nhọn, kỳ quái là, đầy đất đỏ tươi nhưng không có một mảnh lá xanh.
Trình Mộ liếc vài lần không dừng bước, tiếp tục đi về phía trước.
Đi đoạn đường, vào mắt ven đường tức xanh biếc, đầy đất lá xanh không thấy đóa hoa, Trình Mộ lập tức vắt lông mày nhớ ra cái gì đó.
Đây là hoa bỉ ngạn. Hoa nở không thấy lá, có lá không nở hoa, hoa lá vĩnh viễn không gặp gỡ.
Trình Mộ mặt mày âm trầm, không nói một câu, bước chân dưới chân tăng nhanh đi về phía trước, y đang tìm một vật.
Quả nhiên, đi chưa được mấy bước, y nhìn thấy ven đường một đôn đá đột ngột.
Đến gần nhìn lên, chỉ thấy mặt trên khắc lại ba chữ lớn —— Hoàng Tuyền lộ.
Trình Mộ nhắm mắt lại, quả nhiên, chính mình này là đi ở trên đường hoàng tuyền.
Mạnh bà?
Hai tay y chắp trước ngực ở trong lòng niệm thầm một tiếng, thời điểm mở mắt cách vài bước chân bỗng dưng nhiều hơn một cái bàn vuông, trước bàn ngồi một lão phụ từ mi thiện mục.
Lão phụ không nhìn Trình Mộ mà chỉ nhìn bát trên bàn, thỉnh thoảng còn hướng bên trong thêm ít đồ.
“A di đà phật, bần tăng Tĩnh Tư, xin hỏi mạnh bà đây là hướng trong bát bỏ thêm vật gì?” Trình Mộ cách xa mấy bước cũng không nhìn thấy mạnh bà bỏ thêm thứ gì, y nhẹ giọng mở miệng không có bất kỳ sợ hãi đối với tử vong, phảng phất chỉ là đang cùng một người bạn bè nói chuyện trời đất.
“Mấy khối mứt mà thôi.” Mạnh bà trong lời nói mang cười, “Khi còn sống hết thảy đau khổ chỉ là mây khói phù vân, uống bát Mạnh bà thang của ta đây, ăn mấy khối mứt này, thống khổ năm xưa đều quên mất.”
Trình Mộ chấp tay ngồi đối diện mạnh bà.
“Cái gọi là có nhân có quả, mạnh bà tốt bụng như vậy nhất định có thể có hảo quả, a di đà phật thiện tai thiện tai.”
“Cũng không phải, ta tại đây trên đường hoàng tuyền này sững sờ không biết bao nhiêu năm tuổi tác, gặp qua không biết bao nhiêu người, vô luận bọn họ thiện hay ác, uống chén canh này liền đều là khởi đầu mới.” Mạnh bà liền bỏ thêm mấy khối mứt vào trong một cái chén khác, “Đời thứ hai, kiếp trước có người hại không ít người bị ngàn đao vạn quả, kiếp trước người xấu trái lại một đời hướng thiện yên vui mà chết. Bởi vậy, lão phụ ta làm sao lòng tốt đều là vô dụng, kết quả tốt chỉ do tự thân bọn họ lựa chọn như thế nào.”
Mạnh bà bưng lên một bát đưa đến trước mặt Trình Mộ, Trình Mộ nhìn nước trong bên trong nổi mấy khối mứt, không nhìn ra huyền diệu như thế nào.
“Nước này đến từ vong xuyên, nước vong xuyên ở chỗ vong tình.” Mạnh bà âm thanh chậm rãi nói đến, “Sư phụ dư tình chưa xong, ràng buộc chưa đứt, bản thân cũng không nên vong, trở về đi thôi.”
Trình Mộ theo bản năng vừa quay đầu lại, khi đến lộ trở về khoan khoái hơn, phía trước mơ hồ lộ ra ánh sáng.
“Về đi.”
Trình Mộ làm lễ phật gia, quay người hướng về phía ánh sáng đi đến.
Cách ánh sáng còn có vài bước, y nghe thấy một thanh âm rõ ràng dễ nghe, một lần lại một lần.
“Trình Mộ.”
Y miệng hơi cười, nhanh chân vượt hướng về phía quang minh.
Thời Viễn, là âm thanh Thời Viễn!
—— y nghe được.
Share this:TwitterFacebookGoogleLike this:Like Đang tải…
Related
Khoái Xuyên 68In “Bánh đang hấp”Khoái Xuyên 62In “Bánh đang hấp”Khoái Xuyên 4In “Bánh đang hấp” Share this:TwitterFacebookGoogleLike this:Like Đang tải…
Điều hướng bài viết
Previous Post Khoái Xuyên 63Next Post Khoái Xuyên 65
Gửi phản hồiMời bạn điền thông tin vào ô dưới đây hoặc kích vào một biểu tượng để đăng nhập:
Thư điện tử (yêu cầu) (Địa chỉ của bạn được giấu kín)
Tên (yêu cầu)
Trang web
Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com ( Log Out / Thay đổi )
Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter ( Log Out / Thay đổi )
Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook ( Log Out / Thay đổi )
Bạn đang bình luận bằng tài khoản Google+ ( Log Out / Thay đổi )
Hủy bỏ
Connecting to %s
Notify me of new comments via email.
Tìm kiếm:
Chọt chọt đi
Lời Con Edit Ehèm!!!!Bài dịch chui đừng mang đi khỏi nhà nha ^^Đây là thiên đường của ĐAM MỸ và chỉ có ĐAM MỸ thôi nếu dị ứng và vân vân thì byby nha cầm khăn tay vẫy vẫyCHÚC CÁC HỦ XEM VUI VẺ(●∩∩●)
CHỦ NHÀ NÀTên: Bánh Bao
Oe Oe: 15/7/1997
Sở thích: chỉ ĐAM MỸ thôi
Sở ghét: BÁNH BÈO NÃO TÀN
Gu: Xuyên…, 11, hỗ sủng, không đổi công thụ, văn có thịt, hài, ngược nhẹ…ok
SÌ lô rành: HỦ NỮ BẤT DIỆT
Bánh mới ra lò
Tin Vui ^^
09/22/2016
Hôn Quân 4-6
09/22/2016
Hôn Quân 1-3
09/21/2016
Lời muốn hỏi????
09/19/2016
Thông báo nhỏ
09/12/2016
Ngọa Tào! Nữ Thần Của Ta Cư Nhiên Là Nam Nhân!!!
09/05/2016
Bảo vệ: Ngọa Tào! 22-end
09/05/2016
Bảo vệ: Ngọa Tào! 19-21
09/04/2016
Bảo vệ: Ngọa Tào! 16-18
09/04/2016
Bảo vệ: Ngọa Tào! 13-15
09/04/2016
Người cùng chí hướngNhà Bánh BaoHOMESummer rainnhabanhbaoLồng Bánh BaoĐông Chí PhongAme KurotaGot lostWKSJ13Ngạo
Blog at WordPress.com.
Nhà Bánh BaoTrái đất còn cong, chúng ta cần gì phải thẳngHOMEHai chị em mình làm hai thể loại khác nhau nên các bạn hãy đọc kĩ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng. Vào nhầm xin click back.Summer rainBuông tay là quyết định của lí trí Nhưng chưa bao giờ được sự đồng ý của con timnhabanhbaoLồng Bánh BaoĐông Chí PhongNếu biết trước có hôm nay, hà tất khi xưa còn làm!Ame KurotaYêu thì chính là yêu thôi, sao phải phân biệt giữa đồng tính luyến và dị tính luyếnGot lostI’m in love for the very first time…WKSJ13NgạoTội lỗi theo người vào lòng đất. . . Hóa tro bụi tan ra trong gió trời. . .
Theo dõi Nhà Bánh Bao Tùy chỉnh Theo dõi Đăng kí Đăng nhập Copy shortlink Manage Subscriptions Collapse this bar %d bloggers like this:
%d bloggers like this:
65