Editor: Waveliterature Vietnam
Thỏ trắng lúc đầu có chút giật mình, xấu hổ, từ từ hai má cô bắt đầu nóng lên.
Thỏ trắng nháy mắt mấy cái, khuôn mặt tuấn tú của Thành Tử đang ở rất gần cô, đôi mắt khép lại mơ màng, hai hàng mi cong vút khẽ run run, môi của anh đang nhẹ nhàng lướt trên môi thỏ trắng, chậm rãi, từng chút một, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô.
Thỏ trắng chỉ cảm thấy trong lòng mình đang dâng lên một thứ cảm xúc khó tả, loại cảm xúc này như những dòng điện cứ lan dần và đi khắp cơ thể cô.
Cơ thể của Thỏ trắng đang bị đông cứng lại như có một thế lực nào đó mê hoặc cô, không thể nào cử động được.
Trịnh Thành Tử vẫn đang nhẹ nhàng hôn lên bờ môi của thỏ trắng ——anh cũng đang đắm chìm trong khoái cảm.
Thỏ trắng chần chừ một lúc, rồi cũng bắt chước theo Trịnh Thành Tử, thả lỏng đầu lưỡi, bắt đầu liếm nhẹ lên bờ môi của anh.
Thành Tử vẫn còn lưu luyến vị ngọt đôi môi ấy, anh đưa lưỡi liếm nhẹ một lần nữa thì bắt gặp đầu lưỡi của thỏ trắng.
Trịnh Thành Tử giật mình mở to mắt ra, trước mắt anh là đôi hắn trong veo của thỏ trắng, nó như một vũng nước sâu mà anh không thể nhìn thấy đáy.
Thỏ trắng nháy máy mấy cái, không hiểu vì sao lại dừng đột ngột.
Trịnh Thành Tử nhìn chằm chằm vào đôi mắt long lanh của thỏ trắng một hồi lâu, rồi chậm rãi đưa tay lên che lấy đôi mắt đó, giọng trầm ấm nói: “Em nhắm mắt lại đi.”
“Dạ… …” Thỏ trắng nghe theo lời Thành Tử, nhắm chặt mắt lại.
Tính ra thì kể cả thỏ trắng không chịu nhắm mắt lại, tay của Thành Tử che ngay trước mặt như thế kia cũng đã làm cho cô không thể nhìn thấy được gì rồi.
Chỉ là… …
Một người khi không có thị giác, chắc chắn những giác quan khác sẽ nhạy cảm hơn.
Thỏ trắng cảm thấy lưỡi của Thành Tử trơn nhẵn, mềm mại chạm vào lưỡi cô rồi nhẹ nhàng kéo nó ra.
Đó chẳng qua chỉ là một chuyển động cực kỳ nhỏ, vậy mà trong lòng cô như dâng trào một cơn bão, trái tim bắt đầu đập nhanh hơn, cảm giác ngay lúc này thật khó diễn tả, nó bắt đầu lan ra khắp các giác quan khác trên cơ thể.
Trong vô thức, thỏ trắng rụt lưỡi lại.
Thấy vậy, Trịnh Thành Tử cũng dừng lại đột ngột, anh không quấn lấy đôi môi của thỏ trắng nữa mà nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa lên môi rồi cúi đầu hôn nhẹ lên chiếc cổ dài trắng của cô.
Trong căn phòng tối tĩnh mịch, ngay lúc này thỏ trắng chỉ có thể nghe thấy được hơi thở chầm chậm hổn hển bên tai mình.
Những sợi tóc mềm mại của anh chà nhẹ vào cổ thỏ trắng, mang lại cho cô cảm giác nhồn nhột, đôi môi ấm áp đó chuyển từ miệng xuống đến cổ của cô, động tác cực kì chậm rãi và cẩn trọng.
Lần này cảm giác kì lạ lại ập đến nhưng nó mạnh mẽ hơn, từ từ lan dần ra khắp cơ thể, thỏ trắng khẽ cựa mình.
Thỏ trắng cảm thấy cơ thể mình như mềm nhũn ra, không còn sức lực để làm gì nữa, cô cứ nằm yên không nhúc nhích.
Trịnh Thành Tử đưa tay quấn lấy thỏ trắng, kéo cô lên phía trên.
“nước cam… …ca ca nước cam… …” thỏ trắng bối rối, nhỏ giọng gọi Trịnh Thành Tử.
Lúc này thỏ trắng mới cảm thấy giọng nói của mình thật yếu ớt, cơ thể của cô thì đang nhũn mềm ra… …thật không giống cô thường ngày… …
“Hmm… …” Trịnh Thành Tử khẽ ngẩng đầu, nhìn đôi mắt sáng trong của thỏ trắng, trầm ngâm một lát, đột nhiên anh nhăn mặt cúi đầu vào sát xương quai xanh mỏng manh của mình, bờ môi mím chặt, sau đó trở người, từ từ ngồi dậy.
“Ca ca nước cam?” thỏ trắng nhìn Thành Tử với ánh mắt khó hiểu.
Trong bóng tối, Thành Tử quay lưng về phía thỏ trắng, giọng anh trầm ấm và có chút khàn khàn nói với thỏ trắng: “Em đi ngủ trước đi.”
Nói xong câu đó, Trịnh Thành Tử chậm rãi đứng dậy, đi về hướng phòng tắm.
“Ca ca nước cam, anh đi đâu đấy?” Thỏ trắng nhìn anh và hỏi.
“Anh phải đi tắm.”