Editor: Waveliterature Vietnam
Hả!?
Người thỏ trắng đột nhiên sững sờ trước câu nói của Trịnh Thành Tử, vậy là lá thư mà thỏ trắng cất công hì hục cả buổi chiều giờ sẽ bị tịch thu thật ư!?
Thỏ trắng dường như gần bật khóc.
“Đó là... ca ca nước cam... Chúng ta có thể đàm phán một chút được không, anh có trả lại lá thư ấy lại cho em không??” Thỏ trắng ngước lên và nhìn Trịnh Thành Tử cẩn thận, miệng nuốt nước bọt trong tuyệt vọng, và giọng nói yếu ớt: “ Em đã mất công chép nó trong suốt vài tiếng đấy ạ... “
Trịnh Thành Tử khẽ cúi đầu, và nhìn thỏ trắng với một nụ cười. Sau đó, cậu bình tĩnh lắc đầu và nói:
“Không được, Trình Thơ bao nhiêu tuổi rồi chứ, đáng lẽ tuổi này chỉ nên là thời điểm để tập trung vào việc học, chứ sao có thể mà viết thư tỏ tình cho bạn mới đến như vậy chứ? Vì vậy anh sẽ tịch thu lá thư này, nếu không em có muốn anh sẽ mách lại với bố mẹ Trình Thơ không?”
“...”
Nghe xong, thỏ trắng lập tức im lặng và giữ lại những lời biện hộ mà cô sẽ định nói. Thỏ trắng nhìn Trịnh Thành Tử một cách phức tạp một lúc lâu, rồi thì thầm: “Ca ca nước cam, anh nói câu này nghe giống y chang thầy dạy của em... “
Trịnh Thành Tử chỉ cười mỉm rồi sau đó đưa tay ra và bẹo nhẹ hai má thỏ trắng và thì thầm: “Giống sao, có phải anh và thầy của em giống quan điểm nhau không?”
“Không... không...” Thỏ trắng nhanh chóng lắc đầu, nhưng trong đầu cô vẫn nghĩ về lá thư ấy. May mắn thay, đây là bức thư tình đầu tiên nên thỏ trắng đã sao chép nó nhiều lần và cô vẫn còn một số ấn tượng trong tâm trí. Nếu Trịnh Thành Tử lấy lại lá thư thì thỏ trắng dự định sẽ viết lại vào ban đêm.
Trịnh Thành Tử nhìn chằm chằm vào mắt thỏ trắng trong chốc lát rồi đột nhiên mở lời: “Có phải em sẽ đợi đến tối nay, lúc em về nhà thì sẽ chép lại lá thư đó một lần nữa chứ gì?”
“!!!”
Thỏ trắng ngước lên sửng sốt và nhìn vào Trịnh Thành Tử theo tiềm thức: “Sao anh biết vậy ạ?”
Trịnh Thành Tử không nói chuyện, chỉ nhìn thỏ trắng cười.
Thỏ trắng đột nhiên trông ngại ngùng đến lạ, cô liền cúi đầu rồi lấy hai bàn tay nhỏ bé trắng trẻo của mình rồi bắt chéo: “Chà, nếu vậy thì em sẽ viết nó được nữa rồi, đúng là không có gì em có thể qua mặt được anh cả... “
Trịnh Thành Tử im lặng trong một lúc rồi đột nhiên quay lưng lại với bảng để rút ra một tờ giấy về thỏ trắng của mình và hỏi: “Em có nghĩ rằng loại giấy này có thể viết thư tỏ tình không?”
“Hừm??”
Thỏ trắng ngẩng đầu lên, hướng về Trịnh Thành Tử và nhìn tờ giấy trong tay của cậu, đó là một loại giấy bìa cứng màu sáng, giấy trông giống như những tờ bìa cứng màu hồng của thỏ trắng chỉ có điều rằng nó đẹp mắt hơn.
Thỏ trắng đưa tay ra và chạm vào tờ giấy trong tay Trịnh Thành Tử và gật đầu: “Em nghĩ là được ạ!
Tờ giấy này có vẻ tốt ạ!”
Trịnh Thành Tử vươn tay kéo chiếc ghế ra rồi ngồi xuống trước bàn học sau đó lấy một cây bút từ giá đựng bút và quay đầu về phía thỏ trắng: “Nếu vậy thì em có muốn anh viết thay em một lá thư tỏ tình cho cậu bạn của em được chứ? “
“Thật sao!?” Đôi mắt thỏ trắng sáng lên “Có thật là anh sẽ viết giúp em chứ?”
“Tất nhiên rồi!” Trịnh Thành Tử hơi nhướn mày khi nhìn thỏ trắng.
“Vậy thì em yên tâm rồi! Ca ca nước cam rất mạnh mẽ, viết thư tình phải rất mạnh mẽ! Nếu lá thư tình do chính anh viết thì em nghĩ chắc chắn gì Trình Thơ cũng sẽ thành công trong việc này!” Thỏ trắng ngay lập tức quỳ xuống bên cạnh Trịnh Thành Tử, tay giữ cằm và nhìn Trịnh Thành Tử với dự đoán rồi thỏ trắng đợi cậu viết.
“Anh có thể viết cho Trình Thơ, nhưng...” Giọng nói của Trịnh Thành Tử dừng lại.