Vẫn Luôn Thích Em

Chương 81: Chương 81: Anh sẽ luôn bên em (1)




Cái đầu tròn của thỏ trắng tựa vào ngực Trịnh Thành Tử, lắng nghe tiếng tim đập đều đều trong ngực. Cô ngửi thấy mùi thơm của quần áo tựa như mùi hương hoa.

Trịnh Thành Tử đi cùng thỏ trắng trong sân trường của trường mẫu giáo, xem bạn lớp dưới cùng phụ huynh chơi trò chơi, và sau nửa giờ thì cuối cùng cũng đến lớp thỏ trắng.

Có 24 học sinh trong lớp của thỏ trắng, và mỗi nhóm sẽ được chia gồm sáu học sinh được chia thành một nhóm để thi đấu.

Trịnh Thành Tử và thỏ trắng được chia vào nhóm thứ hai.

Nhóm đầu tiên sắp bắt đầu, và các bậc phụ huynh đang cõng đứa con bé bỏng của mình sau lưng sau vạch xuất phát và chờ đợi tiếng còi bắt đầu vang lên.

Trịnh Thành Tử nắm lấy tay thỏ trắng và đứng trong khu vực chuẩn bị. Cậu đang quan sát màn trình diễn của những bậc phụ huynh khác.

“Ca ca nước cam, anh nhìn kìa, chú kia mang giày để chạy!” Thỏ trắng kéo tay của Trịnh Thành Tử và bí mật chỉ vào một phụ huynh trên sân trường rồi thì thầm với cậu.

Trịnh Thành Tử liếc về hướng ngón tay của thỏ trắng và đưa mắt nhìn xung quanh. Cậu thì thầm:

“Anh lại thấy điều đó bình thường mà, chú kia còn đang mặc một chiếc quần tây.”

Thỏ trắng nhìn nó và sau đó hỏi Trịnh Thành Tử: “Tại sao lại không thể mặc quần tây để tham gia hội thao ạ. Đoạn nãy em thấy bố cũng mang một bộ đồ giống vậy ạ..”

“...” Trịnh Thành Tử dường như không nói nên lời.

Bố mình thậm chí còn muốn chạy trong bộ vest lịch lãm để tham gia cùng thỏ trắng ư?

Bố nghĩ rằng sẽ lên sân khấu để trình diễn ư?”

“Chuẩn bị -!!” Giáo viên đứng cạnh vạch xuất phát giơ cờ trong tay.

“Bắt đầu “, các bậc cha mẹ cõng con mình cùng nhau chạy ra khỏi vạch xuất phát.

“Cố lên! Cố lên! Cố lên!” Những đứa trẻ đứng ở hai bên đường đua liên tục hét lên.

Sân chơi trong trường mẫu giáo rất nhỏ, chỉ có 200 mét trong một vòng tròn. Nên các bố mẹ tham gia cùng con mình chỉ cần chạy khoảng vài bước chân và nhanh hết sức có thể là cơ hội dành chiến thắng không quá khó khăn.

Tuy nhiên, các em học sinh lớp lớn đều đã phát triển cao hơn và nặng hơn rất nhiều so với những đứa trẻ trong lớp nhỏ. Trong khi đó có nhiều phụ huynh, hầu như là người trung niên, thường là những người thường xuyên uống bia rượu và không chú ý đến tập thể dục, và bây giờ họ đang mệt mỏi khi cõng con mình trên lưng và thở hổn hển.

Trước khi chẳng đua kết thúc, đã có một số bố mẹ đã dừng lại và không thể đua tiếp tục.

Khi có một phụ huynh đầu tiên chạy đến đích thì giáo viên ngay lập tức chào đón anh ta bằng một nụ cười và lấy ra một hộp bút chì màu từ trong túi làm giải thưởng đầu tiên.

Con thỏ trắng nhìn hộp bút chì màu nhưng lại không nói gì.

Trịnh Thành Tử nhìn xuống thỏ trắng và đưa tay ra và chạm vào đầu cô và hỏi, “Em muốn hộp bút chì đó không?”

“Dạ có ạ!” Thỏ trắng gật đầu.

“Nếu vậy thì chúng ta cùng cố gắng để đạt được vị trí đầu tiên, đồng ý chứ?”

“Dạ vâng ạ!” Thỏ trắng nhanh chóng nắm lấy tay Trịnh Thành Tử và mỉm cười với đôi mắt long lanh.

“Bây giờ là đến nhóm thứ hai, chúng ta cùng nhau đứng sau vạch xuất phát. Chúng ta sẽ bắt đầu trò chơi!!” Giáo viên với chiếc loa lớn và vẫy lá cờ nhỏ trong tay đứng trong khu vực dự bị..

“Chúng ta đến để tham gia thôi nào.” Trịnh Thành Tử siết chặt tay thỏ trắng và dẫn cô vào đường đua.

“Xin hãy yêu cầu phụ huynh đi theo đường đua, đến, đường đua thứ nhất... đường đua thứ hai... đường thứ ba... Này, đường đua thứ ba, cô bé, bố mẹ của cháu đâu?” Giáo viên đang sắp xếp đường đua có vẻ ngạc nhiên khi thấy Trịnh Thành Tử và thỏ trắng đứng trên đường đua

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.