Translator: Waveliterature Vietnam
Nước vừa sôi được một lúc, thỏ trắng liền lấy một túi trà ra khỏi tủ, rót nước nóng và pha với một ít nước lạnh, cẩn thận mang trở lại phòng Trịnh Thành Tử.
Trong khi đó Trịnh Thành Tử vẫn nằm trên giường ngủ, nhưng hôm nay cậu nằm trên giường mình khác mọi ngày, hôm nay cậu được quấn tròn trong một chiếc chăn dày nhưng dường như cậu vẫn cảm thấy được cái lạnh.
Thỏ trắng đặt chiếc ly trong tay lên đầu giường bên cạnh cô và cởi giày của mình, cẩn thận leo lên giường, dung tay vẫy trước mắt Trịnh Thành Tử rồi kêu lên: “Ca ca nước cam, ca ca nước cam ơi...”
Trong giấc mơ, Trịnh Thành Tử đang mơ cậu đi dạo trong một đêm tối vắng vẻ. Có lẽ vì cơn sốt, Trịnh Thành Tử cảm thấy mình rất lạnh. Ngay cả khi được quấn trong chăn, cậu vẫn cảm thấy lạnh. Một bóng tối đang kéo dài vô tận, với một cái miệng lớn mở ra và muốn nuốt chửng cậu.
Trong giấc mơ này, có lẽ Trịnh Thành Tử biết rằng mình đang mơ, nhưng cậu không thể thoát khỏi giấc ngủ.
“Ca ca nước cam... ca ca nước cam...”
Có một giọng nói nhẹ nhàng, dễ thương đến từ một chân trời xa xăm.
Bóng tối dày đặc dường như bị xé tan bởi âm thanh giòn giã này. Trịnh Thành Tử cố gắng mở mắt ra và cuối cùng thấy một hình bóng lắc lư trước mắt.
“Ca ca nước cam, anh tỉnh dậy chưa vậy!?” Thỏ trắng nhìn Trịnh Thành Tử từ từ mở một đôi mắt sâu thẳm, không thể không vui mừng với cậu.
Thỏ trắng đặt đầu Trịnh Thành Tử tựa vào vai rồi từ từ kéo cậu lên, vì vậy Trịnh Thành Tử ngồi nửa tựa gối trên giường, sau đó thỏ trắng đưa chiếc cốc trên đầu giường và thì thầm: “Thôi nào, anh uống nước đi này. “
Trịnh Thành Tử chỉ cảm thấy rằng đầu của mình sắp bị tách ra và đôi môi khô quá nhanh. Bàn tay trắng của thỏ trắng đang cầm một cốc nước trong vắt, như thể người đi bộ trong sa mạc cuối cùng cũng thấy một ốc đảo.
Trịnh Thành Tử cúi đầu và thỏ trắng vội vàng nghiêng tay cầm chiếc cốc.
Dòng nước trong vắt, ấm áp chạm vào môi Trịnh Thành Tử rồi đến đầu lưỡi và cuối cùng chảy vào cổ họng vốn đã khô khốc của cậu.
Trịnh Thành Tử cầm lấy một cốc nước trong tay thỏ trắng rồi uống khoảng nửa cốc nước, điều này khiến cậu cảm thấy tốt hơn.
Khi thỏ trắng thấy Trịnh Thành Tử uống xong, cô nhanh chóng đặt chiếc cốc trở lại bàn cạnh giường, sau đó kéo chăn lên người Trịnh Thành Tử và quấn chặt lấy cậu.
Trịnh Thành Tử nhìn mình như một con gấu bông, không thể không mỉm cười: “Em làm như vậy thì anh chẳng khác gì bị quấn trong một con gấu.”
Thỏ trắng không quan tâm, sau khi quấn chăn quanh người Trịnh Thành Tử thì cô nghiêm túc nhìn vào mắt cậu và nói: “Chẳng phải đêm qua anh vì cho em mượn áo khoác để mặc, nên anh chỉ mặc áo ngắn tay đạp xe đạp rồi còn gì, giờ anh bị sốt như vậy thì phải quấn chặt chăn, để đảm bảo anh không bị gió lạnh lùa vào. “
Trịnh Thành Tử nhìn thỏ trắng với một ánh mắt hài hước. Trong một lúc lâu, cậu mở miệng và có một giọng nói khàn khàn: “Từ khi nào mà em trở cô quản gia nhỏ vậy??”
“À?” Thỏ trắng khịt mũi rồi nhăn mũi về phía Trịnh Thành Tử: “Dù sao đi nữa, nếu bây giờ anh bị cảm lạnh, anh phải lắng nghe em!”
“Chà...” Trịnh Thành Tử không bác bỏ mà chỉ mỉm cười. Cậu cảm thấy hơi lạnh, chỉ... Cậu nhìn thỏ trắng và hỏi: “Mấy giờ rồi vậy thỏ trắng?”