Editor: Waveliterature Vietnam
“Ừ không có gì đâu…. …. Không có gì đâu anh… ….” Mẹ thỏ trắng chỉ khẽ cười nhẹ, cúi đầu thở dài một tiếng, gương mặt thoáng có chút buồn rầu.
“Nào tới đây, ta dẫn các con đi chọn món ăn.” Từ Hướng Di nhìn thỏ trắng với ánh mắt thân thiện, quay đầu về phía hai đứa trẻ rồi cười nói: “Có phải các con đều đói bụng rồi không??”
“Dạ… …” thỏ trắng tay ôm bụng nhỏ giọng đáp.
“Còn con thì không cảm thấy đói.” Hướng Thần lớn tiếng trả lời, mặt giữ thái độ lạnh nhạt.
“Không đói bụng thì con cũng nên qua đây xem một tí đi.” Từ Hướng Di bất lực nhìn con trai của mình, đứa nhỏ này lúc nãy khi ở trên xe còn hét ầm lên kêu đói bụng, sao giờ đến đây rồi liền nói mình không còn đói bụng nữa?”
Suy cho cùng cũng là bởi anh Từ thường ngày quá bận bịu với công việc, không có thời gian ở cạnh quan tâm và giáo dục con trai một cách tử tế, hơn nữa lại không có bàn tay chăm sóc của người mẹ nên Hướng Thần mới trở nên nghịch ngợm, khó bảo như bây giờ, haizzz...
Từ Hướng Di chỉ biết thở dài một hơi rồi đứng dậy, ông cầm lấy tay thỏ trắng dẫn cô ấy tiến gần lại chỗ quầy thức ăn trong cửa hàng.
Hướng Thần đứng tại chỗ, đảo mắt nhìn bố của mình cùng chị gái không rõ danh tính kia đi đến quầy thức ăn, khóe mắt đã bắt đầu đỏ lên, cậu ta hậm hực miễn cưỡng đi theo hai người đó.
“Thỏ trắng, con muốn ăn cái gì nào? Đừng ngại, con cứ chọn tất cả món ăn nào con thấy thích nhé.”
Từ Hướng Di dẫn thỏ trắng đến bên quầy đồ ăn rồi cúi đầu nhẹ nhàng nói với cô ấy.
“Dạ… …vậy cho con một ít khoai tây chiên đi ạ… …” Thỏ trắng chần chừ chọn lựa rồi lên tiếng.
“Được thôi.” Từ Hướng Di nhanh chóng gật đầu, quay đầu về phía Hướng Thần và hỏi: “Hướng Thần, con muốn ăn gì, có muốn ăn thử món khoai tây chiên không?”
“Con không thích!” Hướng Thần vẻ mặt giận dỗi nhìn về phía ông Từ rồi nói tiếp: “Khoai tây chiên là thứ khó ăn nhất, ai mà thích ăn nổi loại đồ ăn này chứ.”
“… …” Từ Hướng Di nhướn mày, ánh mắt khó hiểu, chẳng phải trước đây khoai tây chiên là món mà Hướng Thần thích ăn nhất ư??
Ngay lúc này thỏ trắng cũng quay đầu lại nhìn Hướng Thần, cô phải cúi thấp đầu xuống và do dự hỏi nhỏ: “Em muốn ăn gì nào, chị sẽ lấy cho em?”
“Em không muốn ăn bất cứ thứ gì cả, nên không cần chị lấy dùm.” Từ Hướng Thần bĩu môi quay mặt qua chỗ khác, trả lời cụt lủn và không thèm nhìn thẳng vào mặt thỏ trẳng.
“À ừ…” thỏ trắng cảm thấy mất mặt, vì yêu cầu của mình bị từ chối thẳng thừng như vậy, cô đưa tay ra sờ sờ nhẹ vào mũi của mình.
“Nếu con không muốn ăn gì thì hãy ngồi yên ở bàn đi.” Từ Hướng Di cau mày và nhìn Hướng Thần, thở dài kèm lời nhắc nhở nghiêm khắc: “Tại sao con lại có thể nói chuyện với chị gái của con như vậy chứ?”
“Ai nói chị ấy là chị gái của con chứ!? Con không hề muốn chị này là chị gái của con!” Từ Hướng thần nhìn bố và hét lớn: “Còn cô Chu gì ở kia nữa, con không muốn có mẹ mới! Con chỉ muốn mẹ của con thôi!! Con chán ghét tất cả mọi người!!”
Vừa dứt lời, Hướng Thần lao nhanh ra cửa chính và chạy ra ngoài.
“Con thật không biết giữ phép tắc, ta thật sự xin lỗi mọi người, thỏ trắng đứng đây đợi chú lát nhé…
…” Từ Hướng Di áy náy nhìn thỏ trắng, xin lỗi vội rồi chạy đuổi theo Hướng Thần ra phía ngoài.
Ngồi cách đó không xa mẹ thỏ trắng đã chứng kiến mọi việc từ đầu đến cuối, bà bất lực thở dài, khuôn mặt không dấu được nét buồn rầu, đứng dậy, đi đến gần thỏ trắng, đưa tay xoa đầu của cô ấy và nhỏ giọng hỏi: “Hay là để mẹ giúp con chọn đồ ăn nhé… …thỏ trắng, con muốn ăn thêm cái gì nào??”
“Không, con không muốn ăn gì nữa…”thỏ trắng nhìn xuống đất, vẻ mặt chán nản, thậm chí chẳng còn nghĩ đến việc ăn uống mặc dù cô đang rất đói bụng.
“Haizzz…thì thôi vậy…”Mẹ thỏ trắng liếc nhìn ra bên ngoài cửa hàng, hôm nay bà đã chọn cho mình một chiếc váy trang trọng, vậy mà khung cảnh gì đây, ông Từ và con trai đang đứng tranh cãi ngoài kia, Hướng Thần thì đang òa lên khóc nức nở, bà khẽ thở dài.
Chuyện này đối với bọn trẻ là quá bất ngờ, cả hai đứa đều chưa thể chấp nhận được việc có một người bố hay người mẹ mới. Đến cuối cùng, vẫn không thể ép buộc chúng.