Vẫn Luôn Thích Em

Chương 267: Chương 267: Cuốn sách Cô vợ kiêu ngạo của tổng giám đốc Tiểu Kiều Thê (4)




Editor: Waveliterature Vietnam

“À thì… …nó đang ở… …trong cặp sách của tớ… …” Thỏ trắng nhìn Tiểu Vũ với khuôn mặt lo lắng, cô bị giật mình trước thái độ kích động của người bạn cùng bàn, một lúc sau mới ấp úng trả lời.

“Cái gì, ở trong cặp sách của cậu ư??” Đường Tiểu Vũ sững người khi nghe thỏ trắng nói, cô ấy lắp bắp hỏi tiếp, “ Sao có thể như vậy được, sao nó lại ở trong cặp sách của cậu được chứ??”

“Tớ cũng không biết nữa, đêm qua khi về nhà, lúc mở cặp ra để lấy sách vở làm bài tập, thì nó đã rơi ra từ đống sách của tớ…. ….” Thỏ trắng lúng túng, hướng về phía Đường Tiểu Vũ nói.

“… …” Đường Tiểu Vũ trợn mắt nhìn chằm chằm vào thỏ trắng một hồi lâu, mặt lại bắt đầu nhăn nhó, cô run run nói: “Trời ơi, không phải là… …hôm qua tớ đã đem cuốn tiểu thuyết đó nhét nhầm vào cặp của cậu rồi chứ?”

“Ừm… …tớ thấy có khả năng là như vậy đấy??” Thỏ trắng chưa thật sự chắc chắn nhưng cũng nhìn Tiểu Vũ rồi nói.

“… …” Đường Tiểu Vũ im lặng mất vài giây, khó khăn mãi mới mở lời hỏi thỏ trắng: “Vậy cậu…. …đã xem qua cuốn sách đó rồi sao??”

“Hả… …” Thỏ trắng giật mình, quan sát gương mặt tái mét của Tiểu Vũ, rồi nhỏ giọng nói: “Cậu… …nghĩ là tớ đã xem qua nó rồi à??”

“… …”

Đường Tiểu Vũ nghe xong câu nói đó của thỏ trắng, lập tức hai tay đưa lên ôm lấy mặt của mình, khổ sở nói: “Xong rồi, xong rồi, vậy là không ổn rồi, chắc chắn là cậu đã xem qua… …a a a a !! Tại sao lại có thể như vậy được!! Loại tiểu thuyết đấy lại bị cậu phát hiện! Bây giờ tớ cảm thấy thật là mất mặt quá đi mất!!”

“… …”

Thỏ trắng dáng vẻ đầy khổ sở của bạn mà không nhịn được cười, sau đó cô liền mở cặp sách, nhanh tay lấy cuốn tiểu thuyết kia ra, luồn tay dưới bàn học và ghé vào tai Tiểu Vũ nói nhỏ: “Này… …trả lại cho cậu đấy… …khụ khụ… …thật ra thì… …nội dung cuốn sách này không có gì xấu cả… …chỉ là có chút không phù hợp với lứa tuổi thiếu nhi… …một số phần… …ừm thì… …cách diễn đạt rồi việc sử dụng các biệp pháp nghệ thuật của nó, cũng khá ổn.”

Đường Tiểu Vũ nhìn vào cuốn tiểu thuyết nằm trên tay thỏ trắng, đột nhiên cảm thấy nó có chút hơi chói… …mặc dù lúc trước chính cô đã chọn quyển sách này vì màu đỏ nổi bật của nó… …

Thỏ trắng cũng cụp mắt xuống, nhìn kỹ lại cuốn sách nằm gọn trên tay mình, trong đầu lập tức lại hiện lên những dòng văn tự trần trụi bên trong đó, nhất thời mặt của cô cũng ửng đỏ.

“Khụ Khụ, cái này… …”Đường Tiểu Vũ giả vờ ho khan vài tiếng, nhanh tay nhận lấy cuốn sách từ tay thỏ trắng, sau đó xấu hổ nói: “Ừ, tớ cũng thấy giống như cậu vậy, các thủ pháp tu từ, hay các thành ngữ được sử dụng rất hay, kỳ thật là vẫn đáng để học hỏi.”

“Ừ! Cậu nói rất đúng!” Thỏ trắng gật đầu lia lịa, hùa theo lời nói của Tiểu Vũ.

Sau khi nhận lại sách, Đường Tiểu Vũ nhanh chóng đem nó giấu vào trong cặp của mình, sau đó lấy sách ngữ văn ra đặt trên bàn rồi hướng về phía thỏ trắng nói: “Chuẩn bị vào lớp rồi đấy, chúng ta mở sách ra đọc qua bài trước đi…...

“Được thôi.” Thỏ trắng gật đầu, cũng tranh thủ lấy sách ngữ văn ra đọc qua bài.

Chỉ một lát sau, lớp học đã đến đông đủ, thầy giáo dạy ngữ văn tay kẹp một cuốn sách đi tới, và bắt đầu đọc bài.

Xung quanh bắt đầu rì rào tiếng nhẩm đọc của mọi người, thỏ trắng vẫn còn tò mò về những gì viết trong cuốn tiểu thuyết, đã bắt đầu tiết học và lòng vẫn không yên.

Cô duỗi thẳng cánh tay ra, nhẹ nhàng đẩy Đường Tiểu Vũ một cái, sau đó ghé sát đầu lại, nhỏ giọng hỏi: “Cậu cũng lần đầu tiên đọc loại sách như vậy à??”

“Hả??” Đường Tiểu Vũ ngơ ngác một lúc, rồi ngượng ngùng lắc đầu nói, “Không phải đâu, tớ đã đọc nhiều cuốn tương tự như thế rồi, bắt đầu từ năm ngoái là tớ bắt đầu tìm hiểu và đọc loại sách này, nó gọi là tiểu thuyết ngôn tình… …”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.