Editor: Waveliterature Vietnam
Kỳ thật đến lúc này thỏ trắng vẫn chưa hề phát hiện được sự có mặt của Trịnh Thành Tử, cũng bởi vì cô quá chú tâm vào việc đọc sách, hơn nữa Trịnh Thành Tử đi rất nhẹ, không phát ra một tiếng động nhỏ nào.
Nhưng mà, điểm mấu chốt là, Trịnh Thành Tử vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn đậm mùi thơm của sữa tắm, cho nên khi anh ấy cúi người sát phía sau thỏ trắng, thì chiếc mũi nhạy bén của cô đã nhanh chóng phát hiện ra một mùi hương thơm ngát quen thuộc đang lan tỏa khắp không gian.
Loại mùi thơm quen thuộc này, là mùi mà hồi còn nhỏ mỗi lần thỏ trắng ôm Trịnh Thành Tử ngủ mới có thể ngửi thấy kỹ được.
Thỏ trắng lập tức giật nảy mình, lật đật dùng hai bàn tay xòe rộng che lấy cuốn sách đang mở trên bàn, nháy mắt vài cái rồi quay đầu lại phía sau, hình bóng của Trịnh Thành Tử in hằn rõ mồm một trong đôi mắt long lanh đen láy của cô.
Hai người đối mặt với nhau đứng hình mất hai giây, thỏ trắng lúc này gương mặt hoảng sợ, giọng nói run run, cười gượng gạo hướng về phía Trịnh Thành Tử và nói: “Ca ca nước cam… …anh… …anh mới về à??”
“Ừ anh vừa về… …” Trịnh Thành Tử thoáng chút hụt hẫng vì thái độ của thỏ trắng, anh nhìn thẳng vào mắt cô, đôi môi mỏng của anh nhẹ cong lên nở một nụ cười đẹp mê hồn, sau đó nhỏ giọng hỏi: “ Em đang nhìn gì vậy??”
Lúc anh ấy hỏi thỏ trắng câu này, hoàn toàn không hề có ý định đứng thẳng người dậy, cứ một mực duy trì cái tư thế này, thậm chí còn ghé tiến sát vào người thỏ trắng hơn nữa.
Thỏ trắng chỉ cảm thấy được chóp mũi của Thành Tử sắp chạm vào chóp mũi của mình, mặt sát mặt, đến cả hơi thở cũng có thể nghe rõ mồm một.
“Dạ… …em… …đang đọc sách… …” Thỏ trắng lúc này đã bị làm cho hoảng hồn, trái tim nhỏ bé của cô đập liên tục “phập, phập, phập” như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thôi xong rồi, tiêu đời rồi!!
Tuần trước, lúc chia tay Thành Tử ở Nam Kinh, anh ấy đã dặn dò thỏ trắng rất kỹ về việc thời gian này nhất định phải chú tâm học hành, không được đọc tiểu thuyết ngôn tình… …
Thật ra là thỏ trắng đã cố gắng nhịn đọc sách ngôn tình rồi, một tuần lễ qua đúng là cô không hề ngó tới, nhưng đúng hôm nay là ngày kiểm tra kết thúc, hơn nữa cô nghĩ rằng, Thành Tử cũng hoàn thành khóa huấn luyện vào hôm nay thì nhanh lắm cũng ngày mai mới về tới nhà, thế là nhân dịp anh ấy chưa trở về, liền tranh thủ chút ít thời gian đọc qua vài trang tiểu thuyết ngôn tình… …
Không nghĩ rằng… …
Thỏ trắng dùng hết sức mình nuốt nước bọt một lần nữa, chôn nén cảm xúc để không bị phát giác.
Khuôn mặt Trịnh Thành Tử lúc này đã bắt đầu nhăn lại, “Sách gì??” Anh mở to cặp mắt sắc lẹm của mình nhìn thỏ trắng không hề chớp mắt.
“Không có gì… …thật sự là không có gì đâu ạ… …” Thỏ trắng hai tay vội vàng che kín cuốn sách trên bàn, cô vắt óc suy nghĩ mọi biện pháp để ứng phó với Trịnh Thành Tử, và rồi đành phải chọn cách đánh trống lảng, chuyển chủ đề, “Đúng rồi, ca ca nước cam, anh về từ lúc nào vậy?”
“Anh về được khoảng 30 phút rồi.”” Trịnh Thành Tử nãy giờ đã quan sát được hết thái độ của thỏ trắng, thật ra anh cũng đã ngầm đoán được thỏ trắng đang đọc loại sách gì, chỉ là nhìn bộ dạng cố gắng để che dấu của cô rất buồn cười nên muốn đùa giỡn thỏ trắng một chút.
“Vậy à… …sớm như vậy đã về rồi?” Thỏ trắng cứng đờ người, khóe môi giật giật, và lắp bắp nói: “Em không biết anh lại về sớm thế này… …em cứ tưởng rằng sáng mai anh mới về tới chứ.”
“Ừ“. Trịnh Thành Tử nhẹ nhàng gật đầu, anh khẽ mỉm cười thản nhiên trả lời: “Thì vốn là dự định sáng mai mới lên xe để về, nhưng mà… …anh tính sẽ làm cho em ngạc nhiên, nên đã chạy ra ga thật sớm và mua vé về nhà ngay trong buổi chiều… …nếu không phải đường đi hôm nay bị tắc một chút thì anh đã về sớm hơn rồi.”
“À…..là vậy à??” thỏ trắng bây giờ chẳng còn suy nghĩ được gì nhiều nữa, cô rơi vào tình trạng dở khóc dở cười.
Nếu ca ca nước cam về sớm hơn một chút, thì lúc nãy cô hẳn là còn chưa bắt đầu đọc tiểu thuyết ngôn tình, tại sao lại về vào thời điểm lơ lửng như vậy chứ… …