“Ban đầu lá thư được viết như thế này này...” Thỏ trắng ho hai lần rồi giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên và lắc đầu về phía Trịnh Thành Tử:
“Chocolate đen, vani nâu,
Kẹo bông màu hồng, mít sầu riêng,
Hạt ngô phô mai, khoai tây nghiền gà,
Thịt bò tiêu đen, gà cay,
Sườn heo om với giấm và cá um chua.
Nhưng không ai đối xử tốt với em bằng anh!”
“Ồ...” Trịnh Thành Tử vừa nghe thỏ trắng nói nhưng. Cậu không thể nhịn cười. “Anh thấy bài thơ rất có vần, và nó cũng dài. Nhưng tại sao trong tờ giấy thì nó lại ngắn như vậy chứ?”
“Bởi vì em đã đọc nó cho cô giáo của em.” Thỏ trắng tự nhiên trèo lên giường của Trịnh Thành Tử và ngồi chống cằm. “Cô giáo nói, em không thể viết quá nhiều bởi có thể khiến người đọc nhàm chán.
Nên cô đã khuyên em nên loại bỏ một số món mà em không thích lắm. “
Trịnh Thành Tử nhìn thỏ trắng với một vài nụ cười.
Hai bức thư tình nhận được từ thỏ trắng đều là hai lá thư đặc biệt nhất trong tất cả những bức thư tình mà cậu nhận được.
Đầu tiên là lá thư tình do chính thỏ trắng vẽ cách đây 1 năm, và cách thể hiện của thỏ trắng cũng vô cũng khác lạ. Chẳng hạn như “Em thích anh”, cũng có rất nhiều phép ẩn dụ được sử dụng để miêu tả anh rất đẹp, như “Nụ cười của bạn giống như ánh nắng rực rỡ của mùa hè được chiếu sáng em ở trên bầu trời xanh”, nhưng những bức thư tình đó thì Trịnh Thành Tử lại vứt sọt rác liền ngay sau khi đọc, chỉ có 2 lá thư của thỏ trắng là cậu nhớ sâu sắc nhất mà thôi.
“Ca ca nước cam, em viết tốt chứ?” Thỏ trắng nhìn thấy Trịnh Thành Tử đang nở nụ cười thì cô đột nhiên mỉm cười rạng rỡ. Cô nghiêng người sang bên Trịnh Thành Tử rồi đưa đôi tay nhỏ và giữ chặt cánh tay cậu.
“Ừ em viết hay lắm.” Trịnh Thành Tử đưa tay ra và vuốt nhẹ đầu thỏ trắng và hỏi: “Nhưng anh vẫn thắc mắc rằng những lá thư tình mà em gửi cho anh thì em nhờ ai viết vậy, chẳng phải em không thể viết được mà?”
“Ồ... bởi vì em không thể viết, nên lá thư ấy là do em nhờ mẹ viết cho em đó.” Thỏ trắng trông như già trước tuổi và nói với Trịnh Thành Tử: “Hơn nữa, bức thư tình trước đây, làm sao mà anh có thể gọi một bức thư tình bởi vì nó toàn những nét vẽ nguệch ngoạc. “
Trịnh Thành Tử mỉm cười bất lực và lắc đầu.
Thỏ trắng mỉm cười một lúc, và đột nhiên cô không cười. Cô cắn môi, lủng lẳng và lắc lư một lúc lâu.
Cuối cùng, thỏ trắng cũng thắc mắc với Trịnh Thành Tử: “Ca ca nước cam, em nghe lời mẹ bảo rằng nếu đó anh bắt đầu đi học trường cấp hai thì anh không thể đưa đón em đi học mỗi ngày ư? “
Trịnh Thành Tử khẽ thở dài, im lặng một lúc, không nói.
“Có phải không vậy ạ?” Thỏ trắng ngước lên và nhìn Trịnh Thành Tử lịch sự hỏi: “Mẹ em còn nói rằng thời gian đi học ở trường trung học cơ sở là rất sớm và lúc tan học là rất muộn để có thể đón em.”
Sau một lúc lâu, Trịnh Thành Tử cuối cùng cũng gật đầu, “Hmm“.
“Tại sao em lại lớn lên chậm chạp như vậy chứ? Giá như em có thể lớn lên nhanh một chút thì em có thể đi học cùng với anh được rồi.” Thỏ trắng nhìn Trịnh Thành Tử với một nụ cười, và lẩm bẩm một cái miệng nhỏ: “Ca ca nước cam này, nếu em bằng tuổi anh thì giờ chắc em sẽ học chung lớp với anh rồi nhỉ.”
“Mọi người ai cũng đều lớn lên dần từng ngày.” Trịnh Thành Tử ngồi xổm xuống rồi đưa mắt nhìn thỏ trắng với đôi mắt trong veo, đôi môi mỏng nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng về phía cô: “ Anh nhất định sẽ đợi em lớn lên mà. “