Editor: Waveliterature Vietnam
“Ha ha ha … …ha ha ha… …” Thỏ trắng bị dồn ép phải nhìn vào mắt Thành Tử, cô chỉ biết cười xấu hổ.
“Thành thật khai báo đi, lúc anh không ở nhà, em có phải đã lén xem những bộ phim hay chương trình tình yêu nhảm nhí kia không??” Trịnh Thành Tử trừng mắt lên, giọng gằn lại chất vấn thỏ trắng.
“Không có đâu! Em dám thề là không phải như vậy!” Thỏ trắng lập tức nghiêm mặt lại, đưa tay lên lập một lời thề chắc chắn.
Trịnh Thành Tử khẽ nheo mắt, ừm… …thái độ lúc này… …đúng là không hề xem trộm tivi thật.
“Vậy em thành thật khai báo cho anh đi?? Còn không đừng trách anh phải dùng đến biện pháp bức cung nhé??” Trịnh Thành Tử cười nhạt, từ từ di chuyển lướt nhẹ qua má rồi ghé sát tai thỏ trắng và nói với giọng đe dọa.
“Sao cơ?” Thỏ trắng ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn Thành Tử.
“Có người nào đó hình như nghi ngờ về trình độ hôn của anh thì phải, ai đấy nhỉ, ai nghĩ rằng anh không biết hôn?” Ngón tay thon dài của Trịnh Thành Tử nhẹ nhàng lướt trên đôi môi thỏ trắng, anh nhếch mép cười và nhìn cô nói: “Anh không ngại đem hết tất cả những kiến thức anh biết về hôn, không sót một chi tiết nào, trực tiếp dạy em thật tỷ mỉ.”
“Không… …không… …em không cần… …” khuôn mặt của thỏ trắng lập tức lại nóng bừng lên, cô nhìn thái đội nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn của Trịnh Thành Tử rồi liên tục lắc đầu nói: “Em…... em sẽ nói thật, nhưng anh không được đem chuyện này kể cho mẹ em đấy… …”
“Được thôi, em nói đi.” Trịnh Thành Tử gật đầu, chấp nhận với yêu cầu của thỏ trắng.
“Thì em đã… …học từ trong sách.” Thỏ trắng cúi đầu, có chút ngượng ngùng hướng về phía Thành Tử nói nhỏ.
“Sách gì?” Trịnh Thành Tử nhíu mày, vẻ mặt hoài nghi nhìn thỏ trắng.
“Chính là… …tiểu thuyết ngôn tình ạ… …” Giọng thỏ trắng mỗi lúc một nhỏ dần, mặt cô bây giờ đã cúi gằm xuống: “Ngay trước cổng trường học, có một tiệm cho thuê sách, trong đó có đầy đủ thể loại, từ ngôn tình hiện đại, đến ngôn tình cổ đại, rồi còn cả tiểu thuyết ngôn tình xuyên không nữa… …”
“… …” Trịnh Thành Tử vẫn im lặng, đôi lông mày lại khẽ nhíu lại.
Những cái này??
Loại tiểu thuyết này Thành Tử chưa từng đọc qua, nhưng anh nhớ rằng, lúc học trung học, các nữ sinh trong lớp rất thích tụ tập lại thành nhóm để cùng bàn luận về mấy cuốn sách tiểu thuyết này, nào là cuốn tiểu thuyết với nam chính soái ca, lãng tử, rồi nữ chính với dáng vóc đẹp tuyệt mỹ, đủ thể loại.
Con gái bây giờ rất thích xem những loại sách như vậy ư??
“Vậy những thứ em học đều từ những cuốn tiểu thuyết ngôn tình đó à? Trịnh Thành Tử lại tập trung vào tra khảo thỏ trắng.
“Dạ… …” Thỏ trắng giương cặp mắt long lanh lên nhìn Thành Tử, khe khẽ gật đầu.
Nó ghi rõ ràng đến từng chi tiết, thậm chí ngay cả việc đó… …
Thỏ trắng lúc này mới nhớ lại được tất cả những kiến thức kỹ năng mà mình đã đọc qua, khuôn mặt nhỏ nhắn lại bắt đầu ửng đỏ.
Trịnh Thành Tử im lặng một lúc lâu, có nhiều chuyện nếu như không trực tiếp nhìn qua thì không có quyền lên tiếng cấm đoán được, cho nên… …
Thành Tử gật đầu, thản nhiên nói với thỏ trắng: “Chờ ngày quốc khánh này anh về nhà, em đem anh xem qua những cuốn tiểu thuyết ấy nhé.”
“Cái gì ạ!?” Thỏ trắng đứng hình trước đề nghị của Thành Tử, mắt cô trợn tròn lên nhìn anh ấy.
Ca ca nước cam bây giờ đang đề nghị mình cho xem tiểu thuyết ngôn tình của nữ sinh hay sao!!?
Không… …chắc chắn không được đâu!?
Những thứ miêu tả trong sách, từng câu từng chữ đều nhạy cảm đến nỗi khiến cô phải đỏ bừng mặt, làm sao có thể đưa cho Trịnh Thành Tử xem được… …
“Có vấn đề gì sao??” Trịnh Thành Tử nhìn bộ dạng lo lắng của thỏ trắng, nhíu mày hỏi.
“Không có… …không có… …” Thỏ trắng ngơ ngác lắc đầu, lúc này trong tâm trí của cô chỉ hiện lên bốn chữ:
Xong! Tiêu đời rồi!!
“Rất tốt.” Trịnh Thành Tử mỉm cười hài lòng, đưa tay xoa xoa đầu thỏ trắng, đột nhiên anh dừng lại, như sực nhớ ra điều gì đó, anh nhíu mày hướng về phía cô hỏi: “Có một thời gian lúc trước, em một mực khẳng định với anh là đang nghiên cứu sách vật lý, không phải là nói dối để đọc mấy cuốn ngôn tình này đấy chứ, nói thật đi nào??”