Editor: Waveliterature Vietnam
Thỏ trắng cúi đầu và chỉ biết im lặng không nói gì.
Trình Thơ ngồi bên không thể không đứng dậy để nói cái gì đó: “Thưa cô, trên thực tế thỏ trắng...”
“Vâng, em không cần phải bào chữa cho bạn ấy đâu “ Cô giáo Ngụỵ thẳng thắn chen ngang lời nói của Trình Thơ: “Ngay từ đầu khi vào dạy lớp này thì cô đã để ý và quan sát thỏ trắng rất nhiều lần, nhưng thỏ trắng có thành tích học khá tốt nên cô mới để em làm lớp trưởng lớp này. Nhưng hành động nói chuyện hôm nay thì cô sẽ cân nhắc lại và đưa cho bạn khác ngoan hơn. Em có nghe thấy không? “
Đôi mắt thỏ trắng nhìn xuống đất, và khoé mắt dường như gần như rơi nước mắt.
“Nãy giờ cô nhắc nhở em vậy, em có nghe thấy không!?” Cô giáo Ngụy cất giọng và hỏi lại thỏ trắng.
“Thưa cô, em nghe rõ ạ...” Giọng nói thỏ trắng trầm xuống trả lời.
“Được rồi, lớp học chúng ta quay lại bài học!” Cô giáo Nguỵ nhìn thỏ trắng với ánh mắt bất mãn, rồi tiếp tục cầm cuốn sách ngôn ngữ trong tay quay về phía bục giảng: “Các em, chúng ta lật cuốn sách sang trang 47. Chúng ta hãy đọc tập trung vào đoạn thứ hai. “
Thỏ trắng ngồi xuống chỗ ngồi của mình, rồi lặng lẽ mở cuốn sách “Pata, Pata” thì có những giọt nước mắt làm ướt trang sách đang nằm trên bàn.
Trình Thơ nhìn thẳng lên cô giáo Ngụỵ, rồi quay đầu lại và nhìn vào thỏ trắng. Mặc dù thỏ trắng cúi đầu thấp xuống nhưng Trình Thơ vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của thỏ trắng.
Trình Thơ lấy một gói khăn giấy dưới hộc bàn rồi nhét nó vào tay thỏ trắng, rồi viết một tờ ghi chú cho thỏ trắng: “Đừng khóc, lát hết giờ rồi chúng ta tiếp tục nói chuyện với nhau.”
Thỏ trắng liếc nhìn tờ giấy, rồi bỏ nó vào túi.
Đến giờ ra chơi thì Trình Thơ đã nắm lấy tay thỏ trắng và kéo cô đến một nơi hẻo lánh hơn, rồi thì thầm với thỏ trắng: “Thỏ trắng, cậu không thấy rằng thời gian gần đây cô giáo Ngụỵ luôn chú ý đến cậu hả? “
Thỏ trắng ngước lên và nhìn Trình Thơ bằng đôi mắt đỏ, ngập ngừng rồi lắc đầu.
“Này, cậu không thấy điều tớ nói với cậu đúng ư?” Trình Thơ nhìn thỏ trắng bằng ánh mắt nghi ngờ.
“Suốt ngày cô toàn cứ hỏi cậu, tìm cậu mỗi khi có việc đầu tiên..”
“Bởi vì tớ làm lớp trưởng của lớp cô dạy nên tớ mới là người đầu tiên mà thôi. “ Thỏ trắng trả lời Trình Thơ.
“Tớ quan sát cô Nguỵ rất nhiều lần rồi, cô ấy toàn tìm lỗi và bắt bẽ lỗi của cậu không à. “ Trình Thơ ngập ngừng, sau đó nhìn xung quanh thỏ trắng xem có ai không rồi thì thầm: “Thỏ trắng, cậu không đến nhà cô giáo Ngụy để tặng quà cho cô ư?”
Thỏ trắng nheo mắt một chút, rồi lắc đầu: “Không.”
“Này, tớ nói với cậu, bố mẹ của tớ thường dẫn tớ đến nhà cô Nguỵ cùng một vài món quà để biếu cô. Cậu thấy không lớp của chúng ta có rất nhiều bạn tinh nghịch, nhưng cô Ngụy đều giả vờ không nhìn thấy, “Trình Thơ nghiêm túc,“ chúng ta còn quá nhỏ để hiểu bất cứ điều gì “ nhìn thỏ trắng mà cô tiếp tục:“ Nhưng cậu nghe lời tớ nói đi, không sai đâu. “
Thỏ trắng im lặng một lúc, rồi thì thầm: “Cậu ơi, gia đình cậu cũng có tặng quà cho cô Nguỵ ư?”
Trình Thơ khịt mũi khi nghe thỏ trắng nói điều này, sau đó Trình Thơ bám vào vai thỏ trắng rồi thì thầm: “Bố tớ làm trên chính quyền thành phố nên cô giáo Ngụy thường đến nhà bố mẹ tớ để thăm hỏi, còn thực ra bố mẹ tớ làm vậy để không phải ngại với cô thôi. Thỏ trắng, tớ biết bố của cậu... nhưng cậu phải nói chuyện với mẹ của cậu về điều này. “