Toàn bộ ánh mắt của các bạn học sinh trong lớp thỏ trắng liền đổ dồn vào thầy hiệu trưởng. Thầy hiệu trưởng ho hai lần rồi thông báo nghiêm túc: “Hôm nay, cô giáo Đinh có việc đột xuất nên không thể đến lớp được. Các em giữ im lặng và tự nghiên cứu nhé.”
Sau khi thầy hiệu trưởng đi ra ngoài, các bạn trong lớp thỏ trắng đột nhiên sững sờ.
Thỏ trắng có một chút thất vọng, bởi vì đối với thỏ trắng thì tiết học cô Đinh là tiết học tuyệt vời nhất.
Trình Thơ ngồi bên cạnh thỏ trắng và nhẹ nhàng vỗ vào vai thỏ trắng rồi hạ giọng nói: “Thỏ trắng, cậu biết đấy, có thể trong tương lai cô Đinh sẽ không dạy chúng ta. “
“Tại sao vậy chứ?” Sau khi nghe cô bạn bàn bên nói vậy thì tim thỏ trắng bắt đầu đập nhanh nắm lấy tay Trình Thơ và hỏi: “Này, cô Đinh không có chuyện gì xảy ra vậy chứ?”
Trình Thơ nhìn xung quanh rồi lẻn vào tai thỏ trắng: “Tớ nghe nói rằng đó là vì vài ngày trước, cô Đinh đã ngược đãi học sinh. Một số phụ huynh đã đến tìm hiệu trưởng và khiếu nại vấn đề này. Khi tớ đi nộp bài tập về nhà vào ngày hôm đó, tớ nghe thấy cô Đinh khóc trong văn phòng “.
“Hả?” thỏ trắng choáng váng trong chốc lát, đôi mắt trông có vẻ bối rối: “Cô Đinh ngược đãi học sinh khi nào chứ?”
“Cậu ngốc thật đấy, cách đây hai ngày thì cô giáo Đinh đã phạt Trương Vĩnh kìa.”
Thỏ trắng cau mày và cố gắng nhớ ra sự kiện hai ngày trước, và cuối cùng thỏ trắng cũng nhớ ra chuyện gì đã xảy ra.
Khi thỏ trắng đang ngồi học trong lớp học tiếng Trung cách đây vài ngày trước, cô giáo Đinh đang giảng bài trên bục giảng thì có một vài cậu bạn ngồi trò chuyện và cười đùa với nhau. Mặc dù, cô đã nhắc nhiều lần nhưng các bạn đó vẫn không biết hối lỗi.
Sau đó, cô đã đề nghị mấy bạn nam đó đứng dậy để nghe giảng, nhưng đám bạn đó lại không nghe lời mà còn vẫn tiếp tục nói chuyện.
Thỏ trắng nhớ rõ ràng lúc đấy cô Đinh có vẻ rất tức giận, và ngay lập tức dừng lại bài giảng, để cho các cậu bạn đấy đứng trước bảng đen, và hỏi nguyên nhân tại sao vẫn cứ nói chuyện.
Trương Vĩ đứng trên bục giảng với dáng đứng lả lơi, nhưng khi đứng trên bục thì cậu vẫn cười đùa cùng các bạn khác.
Cô Đinh sau đó sẽ hét lên một tiếng lớn, và không giữ được bình tĩnh thì cô lấy cây thước kẻ của lớp đánh vào đít của Trương Vĩ.
Thỏ trắng nghĩ một hồi rồi quay qua Trình Thơ và hỏi: “Nhưng cô đánh vậy là đúng mà?”
“Thì đúng là cô không sai.” Trình Thơ gật đầu và thì thầm với thỏ trắng: “Nhưng bố mẹ của Trương Vĩ chạy đến văn phòng thầy hiệu trưởng khóc và gây rắc rối. Và hai người họ yêu cầu nhà trường đuổi cô Đinh đi đấy... Thầy hiệu trưởng có vẻ đồng ý, bởi vì tớ nghe nhiều người đều nói như vậy... “
“Nhưng tớ nghĩ rằng đó thực sự là một điều hoàn toàn sai ah... Cô Đinh chẳng làm gì sai cả...” Khi thỏ trắng nghe thông tin cô Đinh có thể bị đuổi việc thì trái tim cô bé đột nhiên cảm thấy đau buồn.
Cô Đinh thường đối xử rất tốt với thỏ trắng, luôn luôn mỉm cười, đôi khi tìm cách để giúp tết bím tóc hoặc chải tóc cho thỏ trắng nữa, thậm chí cô còn nhường đồ ăn ngon của cô.
Trong con mắt của thỏ trắng, cô Đinh là một người hoàn hảo và là một người tốt nên mọi điều mà cô làm đều hợp lý.
Trình Thơ thở dài và nhìn thỏ trắng và lắc đầu: “Trước đây, cũng đã từng có một vài phụ huynh tìm đến thầy hiệu trưởng kiện cô Đinh vì dùng thước đánh vào lòng bàn tay học sinh....”
“Nhưng tại sao cứ tìm đến thầy hiệu trưởng như vậy chứ?” Thỏ trắng nói một cách kỳ lạ: “Lần trước tớ cũng có lỗi sai, nhưng cô Đinh đánh vào lòng bàn tay tớ mà tớ chẳng đau gì cả.”
“Cô ấy đánh nhẹ vào tay cậu bởi vì cô ấy thích cậu, nhưng những học sinh khác mà cô không thích thì cô sẽ đánh khiến tay bị dấu lằn đỏ.” Trình Thơ lắc đầu và quay về phía thỏ trắng.