Editor: Waveliterature Vietnam
“Hả?” Thỏ trắng nheo mắt một chút, nhìn Trịnh Thành Tử dựa đầu vào giường đang mỉm cười, và không thể không hỏi: “Ca ca nước cam... Anh đang... nhõng nhẽo với em ư?”
Nụ cười trên khuôn mặt của Trịnh Thành Tử đột nhiên đóng băng.
Trước khi Trịnh Thành Tử quay lại, thỏ trắng đã cúi đầu và múc một muỗng cháo từ bát cháo, thổi nó trên miệng, rồi từ từ đút vào miệng Trịnh Thành Tử. Thỏ trắng nói rõ ràng: “Ca ca nước cam, anh há miệng ra đi.”
“...”
Trịnh Thành Tử im lặng há miệng và nuốt cháo do thỏ trắng lấy cho cậu.
Mùi cháo đậm đà hòa quyện vị ngọt của kẹo sữa dâu còn lại trong miệng, với cảm giác ấm áp, trượt qua cổ họng và chạm đến cái dạ dày trống rỗng.
Trịnh Thành Tử cuối cùng cũng cảm thấy cơ thể mình dường như ấm hơn.
Thỏ trắng cúi đầu thổi muỗng cháo thứ hai.
Trịnh Thành Tử nhìn đôi mắt thỏ trắng với đôi lông mày thấp và đôi môi đỏ, và dường như cậu chỉ cảm thấy rằng có một chút ấm áp không rõ ràng trong trái tim.
Thỏ trắng ngẩng đầu lên và đưa một muỗng cháo thứ hai đến miệng của Trịnh Thành Tử.
Thật bất ngờ, Trịnh Thành Tử mỉm cười yếu ớt về phía thỏ trắng, giọng cậu trầm và khàn khàn: “Thỏ trắng, em chăm người bệnh cũng tốt đấy chứ nhỉ...”
Giọng điệu này với một chút cảm xúc và một sự tán thành, thậm chí khiến thỏ trắng một chút bối rối.
“Có gì đâu ạ, chỉ có nấu một ít cháo cho đút cho anh ăn thì ai cũng làm được mà...” Thỏ trắng cười ranh mãnh, và đôi má của cô ửng hồng lên. “Em cũng tranh thủ nấu đồ để cho mèo con ăn thịt giăm bông, và cho chó con ăn sườn... “
“...”
Trịnh Thành Tử dường như không nói nên lời.
Trịnh Thành Tử tự hỏi tình trạng của cậu bây giờ có thực sự giống với những con mèo đi lạc và những con chó đi lạc trên đường phố không??
“Ca ca nhanh chóng mở miệng ra, ah--” Thỏ trắng thấy Trịnh Thành Tử không chịu ăn trong một lúc lâu liền thúc giục cậu ấy.
Trịnh Thành Tử im lặng mở miệng và ăn cháo.
Thế là thỏ trắng là người cho Trịnh Thành Tử ăn, còn Trịnh Thành Tử cũng chỉ biết im lặng mà thưởng thức những miếng cháo do chính thỏ trắng chuẩn bị và đút cho cậu rồi chẳng mấy chốc bát cháo trắng cuối cùng cũng hết.
Thỏ trắng nhìn bát cháo mà do chính tay cô nấu thì cô cảm thấy vô cùng hài lòng và hỏi Trịnh Thành Tử: “Ca ca nước cam, vẫn còn cháo dưới nồi, anh có muốn ăn thêm không để em lấy cho anh thêm một chút?”
“Không cần...” Trịnh Thành Tử lắc đầu. Mặc dù cháo rất ngon và do chính thỏ trắng cho Trịnh Thành Tử ăn nhưng nhưng cậu bị sốt nên cũng không thèm ăn quá nhiều.
“Không sao đâu...” Thỏ trắng nhìn Trịnh Thành Tử đầy thất vọng rồi lấy chiếc bát rỗng và chiếc đĩa trên bàn cạnh giường, và tiếp tục nói với cậu: “Em sẽ đi rửa bát và ăn tối, anh nghỉ ngơi một xíu kẻo mệt, lát em làm xong rồi em sẽ lên sau nhé? “
“Ừ.” Trịnh Thành Tử gật đầu và thỏ trắng đi xuống.
Đợi thỏ trắng xuống lầu để rửa bát và ăn tối, Trịnh Thành Tử nằm trên giường một lát rồi đi tắm ngay sau đó.
Thỏ trắng nhìn mái tóc của Trịnh Thành Tử vẫn còn ướt và không thể không hỏi: “Sao tóc anh còn ướt như vậy mà anh lại nằm trên giường vậy? “
Trịnh Thành Tử trả lời rất nhẹ nhàng rồi cậu đưa tay chạm vào tóc mình thì cười một cách vô thức: “Tóc anh rất ngắn nên nó cũng sẽ nhanh chóng khô mà thôi.”
“Không! Anh đang bị cảm lạnh, anh không thể để tóc ướt như thế này.” Thỏ trắng nhìn Trịnh Thành Tử vậy liền quay vào phòng tắm lấy ra một chiếc khăn tắm trắng, mềm và lớn. Trịnh Thành Tử cũng không nói gì nên thỏ trắng liền đi tới bên cậu và lau đầu cho Trịnh Thành Tử.
“Thỏ thỏ... em nhẹ...” Đôi mắt của Trịnh Thành Tử bị che lại bởi một chiếc khăn tắm lớn màu trắng, và không thể nhìn thấy gì. Cậu chỉ cảm thấy một đôi bàn tay nhỏ đang lau chiếc khăn tắm trên đầu của chính mình.