Editor: Waveliterature Vietnam
Lâm Khải nghe chú bảo vệ phân tích một lúc, mặt cậu ta xụ xuống nói, “Không phải đâu, chú, bọn cháu chỉ ra ngoài cải thiện bữa ăn một chút mà thôi, có cần phải khó khăn đến mức này không… …cũng không phải đi trộm cắp cướp bóc gì… …chú còn phân tích như điều tra trinh sát vậy.”
“Tên nhóc này, cháu quay trở lại vào trong đi, cơm nước ở trường cũng tốt đấy chứ, cháu nhìn xem trải qua ba tuần huấn luyện quân sự, mà vẫn duy trì được thân thể mập mạp cường tráng đấy à?” Chú bảo vệ cười híp mắt nhìn Lâm Khải rồi khoát tay.
“… …”
Trịnh Thành Tử nãy giờ đứng trầm mặc ở bên cạnh, đối với anh mà nói, có hay không ra được cổng trường đều không ảnh hưởng gì.
“Ca ca nước cam… …” Thỏ trắng thúc nhẹ vào cánh tay của Trịnh Thành Tử, nhỏ giọng nói: “Vậy là bọn anh không ra ngoài được, phải làm sao bây giờ?”
“Không làm sao cả, vậy có thể đưa em đi nếm thử thức ăn của trường anh rồi.” Trịnh Thành Tử nét mặt bình tĩnh, hướng về phía thỏ trắng mỉm cười, đưa tay lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi cho bố, chẳng dài dòng anh kể ngắn gọn tình hình hiện tại cho bố nghe, còn nói mình không thể cùng các bạn đi ra ngoài, dự định sẽ dẫn thỏ trắng tới nhà ăn của trường, còn bố mẹ có thể đi ăn riêng ở ngoài cũng được.
Ông Chu còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, bên này Trịnh Thành Tử đã vội vàng cúp điện thoại.
Chu A Di đứng trong căn phòng tốt vừa mới thuê, mở cửa sổ ra, vươn người hít lấy bầu không khí trong lành, nhìn qua Ông Chu đã thấy một gương mặt buồn rười rượi cúp điện thoại, bà thuận miệng hỏi: “Ông làm sao vậy, con trai nói cái gì?”
“Thành Tử nói rằng người gác cổng không để sinh viên năm nhất ra ngoài, còn nói chúng ta nghỉ ngơi rồi đi ăn uống trước đi, nó cùng thỏ trắng sẽ ăn cơm trong nhà ăn của trường.” Ông Chu thở dài, sau đó lắc đầu nói tiếp: “Đứa trẻ này, thật là, nó sợ chúng ta ăn không quen đồ ăn ở đây, nên đã đặc biệt dặn dò cách trường không xa có nhiều tiệm cơm ngon, bảo chúng ta tới đó mà ăn cơm.”
“… …” Bà Chu mỉm cười đầy ẩn ý, mở to đôi mắt nhìn ông Chu và không nói gì.
“Trời ạ, quên mất, tôi làm sao lại có thể quên rằng thỏ trắng vẫn còn trong trường nhỉ.” Ông Chu vừa dứt lời liền cầm điện thoại gọi ngay cho Trịnh Thành Tử không quên quay đầu hướng về bà Chu nói: “Tiểu tử này không ra ngoài được thì thôi, thỏ trắng vẫn ra ngoài được chứ, tôi phải gọi điện nói với nó, để nó đem thỏ trắng đến trước cổng trường học, chúng ta sẽ dẫn thỏ trắng đi ăn cơm!”
“Thôi không cần đâu.” Bà Chu giữ tay chồng mình lại, ngăn không cho ông ấy bấm số gọi, rồi cười tủm tỉm nói: “Hai đứa nó đã lâu không gặp nhau rồi, tôi đoán hai đứa sẽ có rất nhiều chuyện để nói với nhau, ông nghĩ rằng giữa ông và Thành Tử thì thỏ trắng sẽ chọn đi cùng ai??”
“Chuyện này… …”Ông Chu ngơ ngác một lúc, sau đó sờ sờ vào gáy của mình tỏ vẻ không vui nói: “Bà nói vậy ý là sao, tôi tuấn tú như vậy chẳng lẽ lại không thể so sánh được với tên tiểu tử thúi kia à??
“Được rồi, ông đẹp trai nhất trần đời.” Bà Chu không nhịn được cười, nói tiếp: “Ông đừng làm bóng đèn cản phá đôi uyên ương đó nữa, để hai đứa chúng nó thoải mái cùng nhau ăn một bữa cơm đi, theo tôi thấy, Thành Tử ngoài miệng nói là nhớ chúng ta, để chúng ta đến thăm nó, nhưng kỳ thực là, nó chỉ mượn cớ thôi.”
“Sao cơ?” Ông Chu cúi đầu, sửng sốt nhìn vợ của mình, lập tức phản ứng lại, “Tên tiểu tử thúi này! Nó dám lừa cả tôi ư!?”
Thế là vợ chồng ông Chu đã hoàn thành nhiệm vụ đem thỏ trắng đến cho Trịnh Thành Tử, ngay sau đó liền bị anh ấy bỏ rơi không chút thương tiếc.
Bên này Trịnh Thành Tử vừa nói chuyện điện thoại xong, liền quay người hướng về đám bạn cùng phòng nói: “Đi thôi, đi ăn cơm nhà ăn nào.”