Editor: Waveliterature Vietnam
Trịnh Thành Tử đưa tay xoa đầu thỏ trắng, cười nói: “Em đến rồi à?” “Dạ.” Thỏ trắng gật đầu, không thể dừng nụ cười trên gương mặt nhỏ nhắn của mình.
“Khụ khụ… …” Cảm giác như mình đang bị làm lơ, ông Chu không kiên nhẫn chờ thêm được liền ho khan hai tiếng, sau đó cười híp mắt hướng về phía Trịnh Thành Tử nói: “Chuyện là vậy, nghe con bảo rằng rất nhớ bố và mẹ, nên chúng ta liền đi tới trường thăm con, mẹ và mẹ của thỏ trắng đã làm rất nhiều đồ ăn ngon, mang lên đây để con cùng các bạn thưởng thức, huấn luyện quân sự chắc cũng rất vất vả rồi.” “Vâng ạ.” Trịnh Thành Tử ngẩng đầu lên, nhìn thoáng bố mẹ của mình và anh chỉ khẽ gật đầu không nói gì nhiều.
“Nào nào nào, tất cả chỗ này đều là những đồ ăn rất ngon, mọi người cùng nhau nhìn xem, thích gì thì cứ lấy thoải mái.” Chu Nguyệt cười híp mắt cầm trong tay bọc nilon lớn đặt trên bàn học của Lâm Khải, vừa nói vừa đưa tay vẫy vẫy ra hiệu cho mọi người.
“He he, con cảm ơn chú và dì!” Bạn cùng phòng của Trịnh Thành Tử lập tức nhào tới bọc đồ ăn, gương mặt ai nấy cũng đều hiện rõ vẻ thèm thuồng.
“Đúng rồi, lúc nãy, bố có thấy ở đối diện cổng trường các con có một khách sạn nhỏ, bố và mẹ đã đỗ xe ở trong đó, bây giờ phải đi làm thủ tục nhận phòng nữa, con cùng đi với chúng ta hay là ở kí túc xá chờ?? Sau khi làm thủ tục nhận phòng xong, bố mời tất cả mọi người đi ăn cơm một bữa thật thịnh soạn!” Ông Chu cười tươi nhìn vào đám nam sinh đang đứng vây quay bọc đồ ăn, thoáng chốc đã chẳng còn lại chút đồ gì.
“Dạ… …con sẽ ở lại ký túc đợi đám bạn cùng đi luôn.” Trịnh Thành Tử quay đầu nhìn đám bạn cùng phòng, thản nhiên nói: “Buổi trưa bố mẹ tớ mời các cậu cùng đi ăn, có ai ý kiến gì không?” “Không có! Hoàn toàn nhất trí!” Ba người đồng thanh trả lời.
“Bố mẹ ra ngoài trước đi.” Trịnh Thành Tử hướng về phía ông Chu nói: “Bố mẹ cứ làm thủ tục nhận phòng trước, con ở đây đợi bạn, bọn họ thay quần áo xong chúng con sẽ ra sau.” “Được thôi, còn thỏ trắng… …” Ông Chu xoay đầu nhìn thỏ trắng, chần chừ một lúc rồi thấp giọng nói.
“Con muốn đi cùng ca ca nước cam!” Chưa kịp nói hết lời, ông Chu đã nghe thấy giọng thỏ trắng hét lên, hai tay cô ôm chặt Trịnh Thành Tử.
“Vậy cũng được! Bố và mẹ sẽ ra ngoài đó trước, con ở lại với ca ca nước cam nha.” Ông Chu nhẹ nhàng căn dặn thỏ trắng, sau đó cùng vợ của mình đi ra.
Trong phòng 107 kí túc xá lúc này, chỉ còn lại 4 nam sinh và duy nhất một nữ sinh.
Lâm Khải, Vương Uy, còn có Trương Vũ Phi cả ba người này đều hướng ánh mắt tò mò nhìn về phía thỏ trắng, một lúc lâu sau Vũ Phi mới ngượng ngùng mở miệng nói: “Tiểu muội muội, em ở đây làm bọn anh cũng không tiện thay quần áo … …” Vừa dứt lời, mặt thỏ trắng đã bắt đầu đỏ ửng lên, cô nhìn Thành Tử với khuôn mặt bối rối.
“Chúng ta cũng ra ngoài trước đi, lại trước cửa ký túc xá chờ bọn họ.” Trịnh Thành Tử quay lại nhìn bộ dạng nhếch nhác của ba người bọn, sau đó lắc đầu bất lực đưa tay ôm bả vai thỏ trắng rồi quay người ra ngoài.
Đợi thỏ trắng cùng Trịnh Thành Tử đã đi ra ngoài, trong phòng lại bắt đầu nhốn nháo, mọi tế bào và tất cả các giác quan như được hồi sinh trong cơ thể của họ.
“Tiểu muội muội lúc nãy, dáng vẻ thật là đáng yêu quá đi mất! Giống như một nàng công chúa trong truyện tranh vậy!” Lâm Khải ánh mắt lấp lánh, nhớ lại hình dáng của thỏ trắng với biểu cảm thích thú: “Cô ấy có phải là em gái của Trịnh Thành Tử không nhỉ?? Vừa nãy tớ nghe thấy lúc bác Chu nói chuyện với tiểu muội muội đó cũng xưng hô là bố và con.” “Chắc là vậy.” Vương Uy nháy mắt khuôn mặt tỏ vẻ như đang suy nghĩ, rồi gật đầu nói: “Lát nữa hỏi Trịnh Thành Tử là sẽ rõ thôi.” “Cái này thì có gì đâu mà phải hỏi chứ, để tớ bấm ngón tay tính toán… …” Trương Vũ Phi gật gù đắc ý hướng về phía hai người bạn của mình nói: “Đều theo bố mẹ đến đây thăm Thành Tử, không phải em gái thì còn có thể là ai được chứ.”