Vẫn Luôn Thích Em

Chương 91: Chương 91: Thật ngại ngùng khi thấy cơ thể em (1)




“...” Trịnh Thành Tử quay lại phòng thỏ trắng một cách im lặng, sau đó cậu đi từ từ ra ban công để lấy một chiếc khăn tắm đã được phơi khô và quay lại phòng để tìm một chiếc váy ngủ màu hồng trong tủ quần áo.

Trên nền nhà vẫn còn những giọt nước trong lúc thỏ trắng đi ra phía bên ngoài.

Trịnh Thành Tử đang chuẩn bị đi về phía phòng tắm và đột nhiên dừng lại.

Trịnh Thành Tử... đi đến thỏ trắng để mang theo khăn tắm và váy ngủ...

Nhưng mấu chốt là thỏ trắng vẫn khỏa thân trong phòng tắm...

Trịnh Thành Tử đột nhiên chậm rãi, bởi vì cậu phân vân sẽ vào hay không hay đứng ở ngoài...

Trịnh Thành Tử đưa cánh tay vào trong phòng tắm trong lúc thỏ trắng đang đứng đợi, và cuối cùng không thể chịu được lạnh, cô hét lên về phía bên ngoài: “Ca ca nước cam, anh nhanh lên dùm em với, em gần như bị đóng băng đến chết!!”

“Anh đang đến đây...” Trịnh Thành Tử nghe thấy tiếng gọi của thỏ trắng, cuối cùng quyết định mở cửa rồi thò tay vào cánh cửa bên trong nhà tắm nhưng cậu nhìn lên trần nhà, và đưa đồ vào cho thỏ trắng.

Thỏ trắng cầm chiếc khăn tắm trong tay và nhanh chóng lau sạch nước trên người. Sau khi Trịnh Thành Tử đưa khăn và váy ngủ cho thỏ trắng thì cậu lao thẳng vào phía trong phòng ngủ.

“...”

Trịnh Thành Tử lắng nghe tiếng bước chân của thỏ trắng dần dần bước đi, thì cậu cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, cậu chỉ mới thở phào được hai giây thì cậu nghe thấy thỏ trắng hét lên trong phòng: “Ca ca nước cam!! Anh nhanh vào và giúp em mặc váy với ạ. Đầu em đang bị kẹt ạ! “

“...”

Trịnh Thành Tử không thể làm gì ngoài việc đảo mắt và không biết nên làm gì?

Thỏ trắng bao nhiêu tuổi rồi mà mặc váy vẫn có thể bị mắc kẹt trong đầu được chứ!

“Ca ca nước cam!! Ca ca nước cam!!” Thỏ trắng cũng liên tục hét lên Trịnh Thành Tử trong phòng.

“Được rồi...” Trịnh Thành Tử bất lực quay lại và đi về phía phòng tắm.

Ngay khi bước vào cửa, anh nhìn thấy thỏ trắng đang trần truồng trong phòng tắm và hai tay đang cố gắng kéo chiếc váy ra khỏi đầu, nhưng cô đang đang tư thế ngồi xổm xuống đất. Thỏ trắng gần như trong trạng thái không mang gì trên người.

Cái bụng nhỏ phình ra của thỏ trắng, và hai đôi chân thon dài, trắng trẻo đang đẩy qua đẩy lại.

Điều quan trọng nhất là.... thậm chí thỏ trắng chỉ có mặc chiếc quần trong.

Trịnh Thành Tử im lặng đi qua rồi giúp thỏ trắng giữ kéo tay váy ngủ, hai bàn tay cố gắng di chuyển nhưng vẫn không được, và sau đó thì Trịnh Thành Tử kiểm tra cổ áo thì các nút áo chưa được mở ra hết, nhưng làm sao thỏ trắng mang váy mà không mở hết nút rồi mang được chứ?

“Em đừng di chuyển...” Trịnh Thành Tử thì thầm về phía thỏ trắng: “Đợi anh tháo nút trên cổ áo rồi lấy chiếc váy ra khỏi đầu em.”

“Vâng ạ...” Thỏ trắng nghe lời Trịnh Thành Tử ngồi yên.

Trịnh Thành Tử đi về phía trước và mở nút áo ở cổ rồi kéo chiếc váy ngủ của thỏ trắng ra khỏi đầu cô.

“Được rồi...”

Giọng nói Trịnh Thành Tử nhẹ nhàng khi lấy được chiếc váy ra khỏi mái tóc đang ướt sũng của thỏ trắng.

“Cảm ơn ca ca nước cam!” Thỏ trắng đứng dậy rồi nở nụ cười rạng rỡ khuôn mặt của mình, và mang chiếc váy ngủ vào người một cách dễ dàng.

“Bạn là một người to lớn, vì vậy bạn có thể mặc một chiếc quần nhỏ bên trong và chạy ra ngoài một lần nữa.” Má trắng của Trịnh Thành Tử có một vệt mờ trên má. Anh ta cau mày nhìn thỏ trắng:

“Trông như một cái tát nhẹ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.