Editor: Waveliterature Vietnam
Thỏ trắng vội vàng quay đầu lại và thấy Trịnh Thành Tử đang ngồi trên ghế cạnh mình, một tay đang được truyền nước và một tay đang cầm một cuốn sách, rồi nhìn thỏ trắng với một nụ cười.
Phù...
May mắn thay...
Thỏ trắng thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn thấy kim truyền ở tay không thể không hỏi: “Nhưng không phải chỉ có ca ca nước cam bị sốt ư? Làm thế nào mà con cũng phải truyền nước ở tay vậy?”
“Mẹ Chu thấy con và Trịnh Thành Tử sáng nay đã không ra khỏi giường nên đi vào và thấy rằng con đang nằm trên giường với một cơn sốt cao.” Mẹ thỏ trắng ngồi bên cạnh và bóc vỏ cam, giải thích với thỏ trắng: “ Mới đây, ca ca nước cam của con đã thức dậy trước con một lát. Nên mọi người mới biết rằng hôm qua, ca ca bị sốt đầu tiên. Con đã nấu cháo và đút cho ca ca ăn. Nhưng vào ban đêm, con dường như đã ôm anh ấy và khóc. “”
Có phải...??
Thỏ trắng quay đầu lại và nhìn Trịnh Thành Tử với một số nghi ngờ, nhưng cô lại Trịnh Thành Tử ửng hồng đôi má lên.
“Không lẽ bệnh sốt cũng dễ lây lan khi ăn kẹo nữa ư?” Thỏ trắng vươn tay và gãi đầu, với một giọng nói trầm thấp.
“Con ăn kẹo khi nào chứ?” Mẹ thỏ trắng nhìn thỏ trắng vẫn không hiểu con gái mình nói gì, và đưa quả cam đã bóc vỏ vào tay.
“Ồ... không có gì...” Thỏ trắng lắc đầu và cầm quả cam trong tay mẹ. Thỏ trắng đưa một múi cam vào miệng, và nghĩ có thể bị nhiễm bệnh khi cô hôn ca ca nước cam hôm qua...
Mẹ thỏ trắng nhìn thỏ trắng với ánh mắt khó hiểu, rồi quay sang nhìn Trịnh Thành Tử và thấy khuôn mặt đỏ bừng hơn.
“Trịnh Thành Tử? Con còn ở đây không??” Lúc này, mẹ Trịnh Thành Tử là người mới bước vào. Bà Chu nhìn Trịnh Thành Tử đang ngồi cạnh thỏ trắng và mỉm cười rồi nói: “Để mẹ xem hai đứa con của mẹ như thế nào rồi? “
“Em có việc gì cần đi không?” Mẹ thỏ trắng nhìn Chu A Di, người đang bước vào và nói: “Em ở đây coi hai đứa dùm chị, bên khoa đang có việc gấp, nên giờ chị phải đi lát nữa chị quay lại sau. “
“Chị cứ yên tâm mà đi đi.” Bà Chu vẫy tay với mẹ thỏ trắng và nhìn cô rời đi, sau đó đưa hai phần bữa sáng trong tay cho thỏ trắng và Trịnh Thành Tử: “Cả hai đến ăn gì đó nào. Mà sao tối qua con bị sốt như vậy mà không nói với bố mẹ một tiếng, lỡ trong đêm có chuyện gì không hay xảy ra thì sao? “
“...” Trịnh Thành Tử cầm phần bữa sáng trên tay và im lặng một lúc trước khi nói thì thầm: “Con định nói từ chiều hôm qua, nhưng chuẩn bị nói với bố thì bố liền cúp máy.”
“Đấy...” Bà Chu chỉ biết cười trừ trong một lúc, thậm chí không biết phải nói gì.
Thỏ trắng mở nắp hộp đựng đồ ăn sáng bằng một tay và nhìn vào phần cháo bên trong. Thỏ trắng không thể không thở dài: “Lại là cháo.”
“Bác sĩ nói rằng cả hai đứa đang truyền nước nên chỉ có thể ăn nhẹ mà thôi. Nếu con ăn thứ gì đó quá no thì con sẽ rất khó mà tiêu hoá được.” Bà Chu mỉm cười và nhìn thỏ trắng: “Khi nào con hết bệnh thì mẹ sẽ nấu cho con một bữa thật ngon và hoành tráng, được chứ? “
“Vâng ạ...” Thỏ trắng gật đầu và cần chiếc thìa lên. Cô bắt đầu múc từng muỗng một và đưa vào miệng mình.
Trịnh Thành Tử quay lại nhìn thỏ trắng và ăn vài muỗng cháo.Sau khi ăn khoảng vài muỗng cháo thì cậu nhíu mày. “Cháo này là cháo gì vậy mẹ? Sao nó lạ thế?”
“Đây là cháo thuốc mà mẹ mua trong nhà hàng ở tầng dưới trong bệnh viện, và với sức khoẻ hai đứa đang yếu như vậy nếu chỉ ăn cháo trắng, mẹ sợ sẽ không có dinh dưỡng.” Bà Chu nhìn Trịnh Thành Tử và mỉm cười với cậu.