Editor: Waveliterature Vietnam
“Hạ Vân Hi, cậu còn đứng đó nhìn làm gì, Trịnh Thành Tử vừa bị ngã kìa. Cậu nhanh chạy theo xem cậu ấy có bị làm sao không, cậu phải quan tâm đến người ta chứ.” Trên sân vận động lúc đó, một nữ sinh kéo tay Vân Hi vừa nói vừa chỉ về phía Thành Tử và Hạ Phong.
“Tớ…” Hạ Vân Hi ngập ngừng, cúi xuống nhìn vào hai chiếc áo khóa đang ôm chặt trong lồng ngực, cắn môi nói: “Để tớ sẽ đi đưa áo khoác cho họ.”
“Đi thôi đi thôi, nhanh đi.” Mọi người xung quanh bắt đầu ồn ào.
Thấy tất cả mọi người nói như vậy Hạ Vân Hi đỏ bừng mặt vội chạy về hướng phòng y tế.
Lúc này trong phòng y tế.
Địch Hạ Phong ngồi trên ghế, hai chân vắt chéo nhau nhìn cô y tá đang khử trùng vết thương trên tay cho Trịnh Thành Tử, cậu ta cứ ngồi đấy và nói liên miên: “May mắn thay cho cậu là bị thương ở tay trái đấy, nếu như bị thương ở tay phải thì cậu sẽ không thể viết và không hoàn thành được kỳ thi, đến lúc đó tớ nghĩ thầy chủ nhiệm và thầy giáo thể dục sẽ rất lo lắng đấy.”
Trịnh Thành Tử không nói gì chỉ cau mày, nước khử trùng vết thương làm anh ấy cảm thấy đau rát, nhăn mặt liếc nhìn Địch Hạ Phong và vẫn không hề mở miệng.
Nghe Hạ Phong nói vậy cô y tá phì cười, lắc đầu nhìn Hạ Phong nói: “Chẳng nghiêm trọng như em nói đâu, chỉ là bị trầy một chút da mà thôi, do ở trong sân vận động bụi bẩn nhiều, nó hòa lẫn vào cùng với máu nên nhìn thoáng qua thì có chút ghê mà thôi.”
“Vâng, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…”Địch Hạ Phong vội vàng gật đầu.
“Được rồi, đã khử trùng xong rồi, cô sẽ cho em thuốc mỡ để xoa, và thêm một ít băng gạc, em chỉ cần nằm đây nghỉ ngơi chút là ổn rồi.” Cô y tá trên tay cầm cái kẹp có chứa bông dính máu và ném vào trong thùng rác, sau đó xoay người qua bên ngăn đựng thuốc, vừa loay hoay lục vừa lẩm bẩm:
“Ơ, kì lạ thật, cô hôm qua rõ ràng đã để băng gạc ở chỗ này sao giờ lại không thấy đâu nữa nhỉ…
hừ…À đúng rồi, chiều hôm qua có một bạn học đá cầu bị ngã chấn thương ở chân nên đã dùng hết mất rồi…Hai em chờ một lát nhé, cô đi lấy thêm ít băng gạc.”
“Dạ…” Địch Hạ Phong ngoan ngoãn đáp, mắt nhìn theo cô y tá đi khuất khỏi cửa thì đứng bật dậy chạy lại phía Trịnh Thành Tử nhìn ngó kĩ càng.
Trịnh Thành Tử cúi đầu nhìn thoáng qua vết thương của mình, chau mày nói: “Chỉ là bị trầy da thôi, cần gì phải băng lại nhỉ??”
“Phải băng chứ, nhất định phải băng!” Địch Hạ Phong xoay người lại, đặt người ngồi ngay trên bàn, cười ranh mãnh hướng về phía Thành Tử nói: “Này cậu thử nghĩ mà xem, buổi tối khi về đến nhà vừa bước vào cửa thấy cậu phải băng bó đầy tay như vậy, cô bạn gái bé nhỏ của cậu chắc chắn sẽ rất lo lắng, lẽ nào cậu không muốn được tận hưởng cảm giác quan tâm, chăm sóc, ân cần hỏi han từ cô ấy sao?”
“Cậu chỉ toàn nói những lời vô ích…” Trịnh Thành Tử nhẹ nhàng nói rồi liếc mắt nhìn Hạ Phong.
“Ha ha, tớ chỉ...”Địch Hạ Phong đang chuẩn bị nói tiếp, thì đột nhiên ngoài phòng y tế có tiếng bước chân gấp gáp và liền theo đó là tiếng gõ cửa.
“Vào đi.” Địch Hạ Phong ngồi trên bàn, hướng về phía cửa hét lớn.
Cửa phòng y tế bị đẩy ta, Hạ Vân Hi chạy vào, hai tay vẫn còn đang ôm chặt áo khoác.
“Tại sao lại là cậu?” Địch Hạ Phong nhìn Vân Hi với ánh mắt kì quái, rồi liếc nhìn ra phía sau lưng cô hỏi tiếp: “ Cô y tế vẫn chưa trở lại à.”
“Hả?” Hạ Vân Hi sửng sốt, không hiểu Địch Hạ Phong đang nhắc đến vấn đề gì, nên chỉ nhìn và cười cười nói: “Tớ đang giữ áo khoác của hai cậu, nên liền chạy đi đưa cho các cậu nè.”
“À, thì ra là đưa áo khoác.” Địch Hạ Phong nhảy từ bàn xuống bước tới, hướng về Hạ Vân Hi nói:
“Cậu giúp chúng tớ mang thẳng đến lớp luôn cũng được mà.”