Editor: Waveliterature Vietnam
Trịnh Thành Tử cười nhạt, liếc mắt nhìn Hạ Phong và không thèm trả lời.
“Này, cậu không thể cứ như vậy mãi được“. Địch Hạ Phong làm vẻ mặt tội nghiệp hướng về phía Vân Hi và nói: “Cậu không thích người ta thì trực tiếp từ chối đi, cứ im im như này là có ý định gì hả, cậu định để cho cô ấy có hi vọng à??”
“Tớ đã nói với cô ấy rằng tớ có bạn gái rồi.” Trịnh Thành Tử ngẩng đầu, nhìn Hạ Phong rồi vừa đi vừa nói: “Tớ còn nói rất nghiêm túc, nhưng cô ấy vẫn không tin… …”
“Thì chẳng phải là do bạn gái của cậu còn quá nhỏ hay sao….” Địch Hạ Phong trợn mắt nhìn Trịnh Thành Tử: “Tớ cũng không tin các cậu sẽ đến được với nhau trong tương lai.”
“Tin hay không thì tùy cậu.” Trịnh Thành Tử tức giận hướng về phía Hạ Phong nói.
“Này, này, như vậy là càng không được nhé, cậu nói với cô ấy cậu có bạn gái rồi, vậy cậu phải giữ khoảng cách với người ta chứ, đằng này cậu lại đem áo khoác cho cô ấy giữ hộ, cậu giải thích chuyện này như thế nào??” Địch Hạ Phong nhìn Thành Tử với ánh mắt đầy ngờ vực, dò hỏi.”Vừa rồi lúc cởi áo khoác tớ đã không để ý.” Trịnh Thành Tử vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía sân bóng rổ, Hạ Vân Hi đứng đấy với ánh mắt đầy phấn khởi, cười tít mắt nhìn lại phía Thành Tử.
Trịnh Thành Tử quay đầu lại, bất lực nhìn Hạ Phong và nói: “Tớ còn tưởng rằng cậu lại cầm áo khoác dùm, ai biết được lúc đưa rồi nhìn lại mới thấy là cô ấy.”
“...”
“Áo khoác bây giờ nằm trong tay cô ấy rồi, tớ không thể lấy lại ngay trước mặt các bạn trong lớp như vậy được....” Trịnh Thành Tử lắc đầu, tỏ vẻ bối rối nhìn Địch Hạ Phong: “Cũng may là cậu đã đem áo khoác của cậu cho cô ấy cầm.”
“Ờ, thôi đi nào, dù sao thì cô ấy cũng thích cậu, cả lớp đều biết điều đó.” Địch Hạ Phong phất phất tay nói với Thành Tử: “Chỉ là cậu cứ một mực không biểu lộ gì, có một số người còn thừa nhận rằng các cậu là một đôi rồi đấy.”
“ … …” Trịnh Thành Tử khẽ nhăn mặt.
“Này, Trịnh Thành Tử! Địch Hạ Phong! Các em nhanh tới đây đi!!” Thầy giáo thể chất đứng giữa sân bóng rổ vẫy tay gọi hai người bọn họ lại và nói: “Nhanh lên nào, các em còn đứng đó làm gì nữa?”
“Nào đi thôi.” Địch Hạ Phong ôm lấy cổ Trịnh Thành Tử, chạy nhanh về phía thầy giáo đang đứng.
Các nữ sinh đứng bên ngoài sân nhìn Hạ Vân Hi với ánh mắt ghen tị, ngưỡng mộ, thì thầm bàn luận:
“Hạ Vân Hi, vừa rồi mọi người đều nhìn thấy Trịnh Thành Tử liếc nhìn cậu, hai người thật sự rất tình cảm, Thành Tử chạy về phía sân còn không quên nhìn cậu một chút nữa chứ.”
“Này nha, các cậu nói bậy gì vậy.” Hạ Vân Hi ôm chặt áo khoác của Trịnh Thành Tử và Địch Hạ Phong, ngượng ngùng trả lời.
“Trời ơi, Trịnh Thành Tử là hoa đã có chủ rồi, vậy chúng ta chỉ có thể ngắm nhìn Địch Hạ Phong thôi.” Đám nữ sinh lại tiếp tục cười đùa.
Hạ Vân Hi không biết nói gì, chỉ biết cúi đầu ngượng ngùng, đỏ mặt cười nhạt, rồi lại tiếp tục hướng ánh nhìn về phía sân bóng rổ.
Vân Hi đã bắt đầu thích cậu ấy từ lúc nào??
Cô hồi tưởng lại năm lớp mười, lần đầu tiên nhìn thấy Thành Tử, cậu ấy mặc một bộ đồ thể thao màu đen, đeo cặp sách, đi tới từ hướng đối diện với cô, lúc ấy Vân Hi chỉ cảm thấy rằng nam sinh này rất đẹp trai, lại cao ráo và thật phong độ...
Về sau mới biết rằng cậu ấy với cô cùng học chung một lớp, kể từ đó, ánh mắt của cô không bao giờ rời khỏi Trịnh Thành Tử.
Về sau không hiểu tại sao, bạn cùng lớp luôn nói rằng cậu ấy và cô rất xứng đôi, tình cảm nhỏ bé ấp ủ trong lòng Hạ Vân Hi cũng từ đấy mà càng ngày càng lớn dần lên.