“Nước cam ư...” Trình Thành Tử bất lực nhìn xuống chai nước cam trong tay của cậu. Trình Thành Tử lắc đầu và quá lười để giải thích với thỏ trắng rằng cậu không thích uống thứ này.
“Ca ca nước cam, giờ chúng ta hãy về nhà đi!” Thỏ trắng chạy đến chiếc tủ nhỏ để lấy chiếc túi của cô bé rồi mang nó vào người sau đó chạy lại phía Trình Thành Tử. Thỏ trắng tự đưa bàn tay nhỏ bé của cô nắm vào tay của Trình Thành Tử và nói: “Em đói bụng rồi.”
Đích Hạ Phong đang bò trên nền nhà để làm con ngựa chọc thỏ trắng cười. Nhưng cậu nhanh chóng đứng dậy khi thấy Trình Thành Tử bước vào ở cửa ra vào. Lúc này, Đích Hạ Phong vòng tay ở ngực, rồi đứng trước mặt Trình Thành Tử và mỉm cười: “Này Trình Thành Tử, cậu đến rồi ư.”
“Đích Hạ Phong…” Trình Thành Tử hét tên người bạn cùng bàn của mình, rồi cậu đưa mắt nhìn Đích Hạ Phong và thỏ trắng rồi hỏi: “Cậu trốn việc lao động ở lớp để đến trường giáo chơi với thỏ trắng ư?? “
“Đúng rồi.” Đích Hạ Phong nhún vai và phàn nàn với Trình Thành Tử:“ Cậu có biết rằng để thỏ trắng đứng đợi một mình vậy tội con bé như thế nào không? Mặc dù tớ đã mua nước cam cho con bé, thỏ trắng còn nói với cô giáo rằng tớ là ca ca của con bé nhưng thỏ trắng vẫn một mực đòi ở lại lớp học để đợi cậu đón về đó. Thỏ trắng còn nói rằng nếu cô ấy về nhà mà cậu đến không thấy thỏ trắng thì con bé sợ làm cậu buồn và lo lắng. “
Trình Thành Tử khẽ cúi đầu, Thỏ trắng đứng xung quanh họ, cô là một mềm mại trắng hếch khuôn mặt nhỏ đôi mắt to nhấp nháy, lắng nghe bài phát biểu của mình và gió mùa hè.
“Có thật là buồn không thỏ trắng?” Trình Thành Tử hỏi lại thỏ trắng với một chút buồn.
“Dạ.” Thỏ trắng gật đầu. “Nếu anh không thể tìm thấy em thì anh sẽ buồn.”
“Ồ, em có chắc chắn không?”
“Tất nhiên là có rồi chứ ạ!” Thỏ trắng nói với một nụ cười: “Mẹ em nói, trẻ con không được tự ý đi đâu không có sự đồng ý của bố mẹ nếu không mẹ em sẽ buồn, vì vậy nếu ca ca nước cam không thể tìm thấy em, chắc chắn ca ca sẽ rất lo lắng.”
“Ồ!” Đích Hạ Phong đột nhiên kéo dài giọng nói và nhìn vào Trình Thành Tử: “Hóa ra cậu chẳng khác gì một bảo mẫu trong mắt thỏ trắng!”
“Chúng ta đi về nào.” Trình Thành Tử nhanh chóng nói ngắn gọn rồi nắm tay thỏ trắng và nói lời tạm biệt với cô giáo, cậu quay lại và bước ra ngoài lớp học.
“Này, đợi tớ về với.” Đích Hạ Phong nhanh chóng lấy cặp đi học và đi ra lớp học rồi đuổi theo sau Trình Thành Tử và thỏ trắng.
“Này thỏ trắng!” Đích Hạ Phong thở hổn hển và chạy đến bên thỏ trắng, đưa tay ra ngăn cô lại và hỏi, “Em đã nghĩ về chuyện đó chưa?”
“Nghĩ về chuyện gì vậy ca ca gió?” Thỏ trắng nhìn Đích Hạ Phong với một cái nhìn khó hiểu.
“Em đã nghĩ về việc anh làm bạn trai của em chưa?” Đích Hạ Phong hỏi với một nụ cười với thỏ trắng.
“Chưa ạ.” Thỏ trắng từ chối Đích Hạ Phong một cách rất đơn giản.
“Tại sao lại chưa chứ?” Đích Hạ Phong sững sờ và không ngờ thỏ trắng lại từ chối mình nhanh như vậy.
“Em không có hứng thú.” Thỏ trắng cầm tay Trình Thành Tử và học theo cách nói của Trình Thành Tử khi cậu nói với Đích Hạ Phong.
“...”
Trong đầu của Đích Hạ Phong bây giờ chỉ toàn một màu đen xám xịt.
Chẳng lẽ thỏ trắng đang nói như một câu trả lời thẳng thắn trước lời đề nghị của Đích Hạ Phong ư?
“Tại sao em lại không có hứng thú đến việc làm bạn gái anh chứ?” Đích Hạ Phong vẫn chưa tin vào sự thật.
“Không có hứng thú là không có hứng thú.” Giọng thỏ trắng trả lời rõ ràng.
“Có phải em học theo cách nói của Trình Thành Tử không?” Đích Hạ Phong dường như không ngờ với những câu trả lời của thỏ trắng.
“Đúng rồi ạ.” Thỏ trắng gật đầu. “Ca ca nước cam của em nói rằng đôi khi những vấn đề mà “không có hứng thú” thì không cần thiết để suy nghĩ ạ.”