Vận Mệnh Thế Gia

Chương 116: Chương 116: Bất ngờ




“Bây giờ ngươi không nên giúp nhị nương sao?” Bạch thị nén sự không vui, nói cho xong. Phó Minh Hoa đặt tay ở trước bụng, hai tay nắm chặt, mới nhẹ giọng hỏi: “Tổ mẫu muốn con giúp thế nào?”

“Lần tới nếu không có chuyện gì, ngươi có thể gửi thiệp cho Hạ cô nương, mời bọn họ ra ngoài chơi...”

Bạch thị vẫn suy nghĩ cách cho Phó Minh Hà.

Phó Minh Hoa không thể không nhớ đến, lúc trước, khi Hạ phủ gửi thiệp tới mời nàng ra ngoài đi du ngoạn, Bạch thị còn mắng nàng đừng suốt ngày ra ngoài chơi.

“...Để cho bọn chúng thân thiết hơn, ngươi nhớ kỹ lời ta nói chưa?”

Nói hồi lâu, Bạch thị nói khô cả họng, lại bưng chén trà muốn uống, đã thấy chén trà đã cạn, tâm tình có chút buồn bực lại đặt chén trà lên bàn, bà ta hỏi một câu, thấy Phó Minh Hoa đáp một tiếng, liền không nhịn được dặn nàng ngày khác gửi thư, sau đó cho nàng trở về.

Giang ma ma bị Thường ma ma kéo đi nói chuyện cả buổi, lúc này thật khó khăn Bạch thị mới thả Phó Minh Hoa, trở về phòng bà mới hỏi: “Phu nhân giữ cô nương lại nói gì thế?”

Từ sau khi “Tạ thị” chết, Bạch thị vẫn luôn tìm cớ ra vẻ ta đây, giống như là muốn phô bày ra hết những kiêu ngạo mà trước đây khi Tạ thị còn sống bà ta không thể bày ra được, nên bây giờ phải phô bày ra cho bằng hết.

Phó Minh Hoa cười một tiếng, Giang ma ma thấy tâm trạng nàng có vẻ như không tệ, trong lòng cảm thấy có chút kì quái, lại đang sốt ruột, thì nghe Phó Minh Hoa nói: “Tổ mẫu nhìn trúng Thế tử Vệ Quốc công phủ, cho rằng Thế tử và nhị muội muội cực kỳ xứng đôi.”

Đầu tiên là Giang ma ma khẽ giật mình, sau đó lại tức giận, cuối cùng không biết nên khóc hay cười, nói không ra lời.

Bà biết Bạch thị bất công, bỏ lơ Phó Minh Hoa nhưng lại tìm lang quân cho Phó Minh Hà, nhưng bà thật sự không nghĩ tới, Bạch thị lại không biết xấu hổ như thế, bất công như vậy còn chưa tính, còn giữ Phó Minh Hoa lại để nói chuyện này.

Gần như không cần đoán, Giang ma ma đều có thể tưởng tượng được, Bạch thị giữ Phó Minh Hoa lại cũng không có chuyện gì tốt, hẳn là muốn Phó Minh Hoa giúp đỡ tác hợp cho Phó Minh Hà và Hạ Nguyên Thận.

Nhớ tới Hạ Nguyên Thận ân cần với Phó Minh Hoa, lại nghĩ đến ý định của Bạch thị, trong lòng Giang ma ma cảm thấy buồn nôn.

“Vệ Quốc công phủ có thể xem trọng Nhị Nương Tử?” Giang ma ma nén ác cảm trong lòng, hỏi một câu.

Trong phòng, mấy người Bích Thanh đều cười ra tiếng. Phó Minh Hà có mẹ không cha, mẫu thân Thẩm thị lại không có xuất thân hiển hách.

Nếu là Trường Nhạc Hầu phủ lúc trước, vẫn là thế tập võng thế, Phó Kỳ Mạnh vẫn còn sống thì may ra còn có thể.

Nhưng bây giờ, “Tạ thị” vừa chết, bất kể là tước vị hay quan hệ giao thiệp, Trường Nhạc Hầu phủ lấy gì so với Vệ Quốc công phủ?

Một đích thứ nữ mất cha, dù cho lấy đích thứ tử còn ngại trèo cao, lại còn muốn gả cho Thế tử.

Có phải Bạch thị bị điên không?

Mấy người Bích Vân đều có chung một suy nghĩ trong lòng như thế.

“Chẳng lẽ phu nhân muốn mời cô nương giúp đỡ?” Bích Lam nhịn không được hỏi một câu, trước kia nàng ấy mặc quần áo rất vừa người, hiện tại mặc lên người lại có vẻ quá rộng.

Phó Minh Hoa khẽ gật đầu, Giang ma ma nói: “Chuyện này không thể giúp.”

Người sáng suốt đều nhìn ra được tâm tư này của Bạch thị chính là tự rước lấy nhục, Phó Minh Hoa chen chân vào vũng nước đục này, không chỉ có thể bị người ta cười nhạo, còn có thể bị Bạch thị ghi hận.

“Yên tâm đi, trong lòng ta biết rõ.”

Giang ma ma nghe nàng nói vậy, nên cũng không lên tiếng.

Qua vài ngày dưới sự thúc giục suốt ngày của Bạch thị, Phó Minh Hoa phát thiệp mời nhóm tiểu cô nương và đám lang quân đi đến vườn nuôi thú Thần Đô du ngoạn.

Vườn nuôi thú Thần Đô này được Trần Điệu Đế tiền triều xây dựng khi ông đến Lạc Dương ngắm hoa lần thứ ba, đình đài lầu các vô cùng xinh đẹp, chạm khắc cũng vô cùng tinh xảo.

Đến khi Thái tổ đánh hạ giang sơn, sau khi đóng đô ở Lạc Dương, thì ban vườn nuôi thú Thần Đô này cho thân đệ duy nhất của mình là Trịnh Vương Yến Giản.

Đất phong của Trịnh Vương Yến Giản ở Phượng Tường phủ, biệt uyển ở Lạc Dương này một năm ông ta cũng ở không được bao lâu.

Phong cảnh nơi đây rất đẹp, có rất nhiều loại hoa quý cây hiếm, nhất là mỗi khi mùa xuân đến trăm hoa đua nở, cảnh tượng này gần như có thể làm cho các danh sĩ choáng ngợp.

Trịnh Vương không thường ở Lạc Dương, cho nên đã mở vườn nuôi thú Thần Đô này cho các quyền quý, danh sĩ vào bên trong chơi đùa.

Lúc này đang là thời điểm du xuân tháng ba nên tổ chức dạo chơi ở đây thì không thể tuyệt vời hơn.

Bạch thị xem kĩ thiệp mời, hài lòng khẽ gật đầu.

Đợi đến giờ hẹn, trên mặt Phó Minh Hà không giấu được vẻ đắc ý, đến vườn nuôi thú Thần Đô, lúc bước xuống xe ngựa, Phó Minh Hà nhìn thấy ký hiệu của xe ngựa Tây Đô hầu phủ cách đó không xa, sắc mặt lập tức cứng đờ.

Nàng ta hất tay Bích Hoàn đang muốn đỡ nàng ta ra, sau khi nhảy xuống xe ngựa thì chạy tới xe ngựa của Phó Minh Hoa, giọng điệu tức giận: “Sao Tô thị cũng tới?”

Tay Phó Minh Hoa khoác lên khuỷu tay Phó ma ma, khom người ra cửa xe ngựa, nghe Phó Minh Hà nói thì nhìn về phía xa, liếc mắt liền nhìn thấy xe ngựa của Tô thị.

Phó Minh Hà ở bên cạnh vừa lo lắng vừa tức giận, nhìn thấy ánh mắt bất mãn và trách móc của nàng ta, Phó Minh Hoa cười lạnh một tiếng, giẫm lên ghế xuống xe ngựa, chỉnh lại y phục, cũng không thèm nhìn Phó Minh Hà: “Nàng ta đến thì sao?”

“Sao ngươi có thể mời nàng ta tới?” Phó Minh Hà nghe giọng điệu này của nàng lập tức nổi giận: “Ngươi biết rõ nàng ta cũng có ý với Thế tử, sao lại cũng mời nàng ta tới?” Hai má Phó Minh Hà đỏ bừng, bộ ngực phập phồng, đôi mắt như muốn phun lửa.

Giọng điệu trách móc này làm Phó Minh Hoa cười ra tiếng:

“Vậy thì như thế nào?”

Nàng quay đầu, nhìn gương mặt đang nổi giận của Phó Minh Hà nói: “Ngươi được phép tới, còn người khác thì không được?”

Rõ ràng là Phó Minh Hoa đã làm sai chuyện, mà giờ vẫn dùng giọng điệu này để nói chuyện.

Phó Minh Hà tức giận đến thân thể căng cứng: “Ngươi cố ý! Ngươi cố ý muốn chọc giận ta nên mới làm như vậy, biết rõ Tô thị không tốt, ngươi còn mời nàng ta tới, rốt cuộc ngươi có tâm tư gì? Không cần biết ngươi và nàng ta thân thiết cỡ nào, nàng ta cũng không phải họ Phó...”

“Trở về ta sẽ nói với tổ mẫu, ngươi không hài lòng với sự sắp xếp của tổ mẫu nên mới chọc giận ta.” Nước mắt của Phó Minh Hà đảo quanh hốc mắt, Phó Minh Hoa nhìn váy của mình, che lại vẻ chán ghét trong mắt.

“Tùy ngươi, tốt nhất là không cần mời người khác đến, chỉ để một mình Thế tử Vệ Quốc công phủ và ngươi ở chung với nhau thôi, có lẽ như vậy mới có thể khiến ngươi hài lòng.” Phó Minh Hoa mỉm cười, nhưng trong miệng thủ thỉ thù thì: “Ngươi cho rằng ngươi là ai, đáng để ta vì ngươi mà đắc tội những người khác.” Nàng nói xong, quay đầu nhìn thấy gương mặt vặn vẹo của Phó Minh Hà, nói: “Tùy ngươi cáo trạng với ai, ta không sợ ngươi.”

Nàng nói xong, trên xe ngựa đối diện có bà tử bước xuống, lộ ra khuôn mặt của Tô thị mặc váy lưng cao màu tím nhạt từ trên xe ngựa, ánh mắt nhìn đến bên này, liền dừng một chút, một lúc sau mới khẽ cong khóe miệng.

“Tô cô nương.” Phó Minh Hoa vứt Phó Minh Hà sang một bên, nghênh đón Tô thị, Phó Minh Hà hừ lạnh một tiếng, quay lưng đi lau nước mắt, một lúc lâu sau mới dẫn theo nha hoàn và đám người Phó Minh Châu đi vào lâm viên nổi tiếng Lạc Dương này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.