Sinh nhật Phó Minh Hà là ngày mùng một tháng tám, Bạch thị đã sớm bắt đầu sắp xếp.
Đến ngày mùng một tháng tám, không chỉ mời trong phủ, Bạch thị còn mời rất nhiều phụ nhân thân thiết dẫn nhi nữ đến, ngay cả Phó Nghi Cầm đã sớm bị Bạch thị đuổi ra khỏi hầu phủ cũng dẫn theo nhi nữ trở về.
Trong phủ cực kì náo nhiệt, sáng sớm Bích Lam đã hầu hạ Phó Minh Hoa mặc quần áo, không khỏi thở dài: “Cũng đều là cô nương trong phủ, nhưng...”
Nàng cắn môi, có chút tức giận bất bình: “Nhưng phu nhân cũng bất công quá đi.”
Sinh nhật Phó Minh Hoa chỉ sớm hơn Phó Minh Hà hai tháng, nhưng Bạch thị lại chẳng quan tâm, đành phải theo theo thông lệ của phòng bếp thêm một vài món ăn mà thôi.
Nhưng những món kia các nàng đều không ăn.
Ngược lại sinh nhật Phó Minh Hà hôm nay, Bạch thị không chỉ cho người chuẩn bị đồ ăn, còn mời không ít người đến đây, người sáng suốt nhìn là biết, Bạch thị là đang muốn chuẩn bị cho hôn sự sau này của Phó Minh Hà.
Bạch thị lo lắng cho Phó Minh Hà cũng không phải vấn đề gì to tát, nhưng bởi vì sinh nhật Phó Minh Hoa trước đó, nên sau khi so sánh mới khiến người ta khó chịu.
Phó Minh Hoa nhìn Bích Lam, tính tình Bích Lam hướng ngoại, mặc dù lúc này không cam lòng, nhưng lại biết rõ tốt xấu, sẽ không nói hươu nói vượn.
Hôm nay, Phó Minh Hà mặc một thân váy ngắn màu hồng đào, nở nụ cười đứng ở sau lưng Bạch thị, nàng ta chải hai búi tóc, nhìn thấy Phó Minh Hoa thì mím mím khóe miệng, cái cằm hất cao hơn một chút.
Bạch thị đã sớm gửi thiếp mời, lúc này cũng đã có vài phụ nhân tới.
Nhưng hôm nay Trường Nhạc Hầu phủ đã không bằng với lúc lão hầu gia còn sống, mặc dù Bạch thị mời không ít người, nhưng có rất nhiều người từ chối không đến, chỉ đưa quà đến.
Phó Minh Hoa nhìn trong viện, có nam có nữ, thiếu nữ chỉ khoảng mười một mười hai, thiếu niên tuổi cũng không lớn, xem ra đều là nhân cơ hội này mà bàn tính hôn sự cho nhi nữ.
Trong lòng nàng suy nghĩ, dưới chân cũng không dừng bước, đi vào trong nội viện cúi người hành lễ với Bạch thị, sau đó đứng ở một bên không lên tiếng.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Phó Minh Hoa, nàng đã mãn tang, mặc dù không mặc màu trắng mộc mạc như lúc còn để tang, nhưng mọi người đều biết thân phận nàng, lúc thấy nàng trong mắt ai cũng lộ vẻ tò mò.
“Được rồi, bọn nhỏ ở đây làm cái gì? Nhị tỷ nhi dẫn các nàng đi xung quanh nhìn một chút đi.” Bạch thị nhìn Phó Minh Hoa, sau đó thu hồi ánh mắt lại, cười cười đưa tay đè tóc mai giả trên đầu: “Dọc theo lang kiều (cầu có mái che) đi ra ngoài, hoa vừa mới nở bên cạnh Cẩm Viên, lại có hồ nước, có thể đến ngắm.”
Trạch viện của Trường Nhạc Hầu phủ ở Lạc Dương cũng là biệt viện của vương gia tiền triều lúc trước, sau khi Thái tổ đóng đô thì ban nơi này cho Phó lão hầu gia, cảnh trí tự nhiên cũng không hề thua kém bất cứ nơi nào.
Mấy vị phụ nhân tới Hầu phủ trước tự nhiên khẽ gật đầu, thu lại ánh mắt đang nhìn Phó Minh Hoa.
Bạch thị rũ mi mắt, che lại thần sắc giấu trong mắt, bưng chén nhấp một miếng: “Nguyên Nương cũng đi đi.”
“Đây là muốn đi đâu vậy?” Phó Nghi Cầm người còn chưa tới, giọng nói đã truyền vào trong nội viện
Bà ta cười không ngớt đi vào, đi theo phía sau là Đinh Mạnh Phi và nhũ mẫu đang ôm Đinh Tú Ngọc đi vào.
Vừa vào trong nội viện, ánh mắt Phó Nghi Cầm đã rơi vào trên người Phó Minh Hoa, ngay sau đó nhếch khóe miệng lên, quay đầu nhìn Bạch thị, mặt đầy ý cười:
“Mẫu thân biết con thích hài tử, sợ con thấy tụi nhỏ sẽ dẫn chúng vào phòng con, nên vừa thấy con tới, liền nhanh chóng cho người mang tụi nhỏ đi hết.”
Bạch thị cười ra tiếng: “Nói bậy, sớm đến đây rồi thì bảo Đông Ca cùng chơi với chúng nó, giữ hài tử ở chỗ này làm cái gì?”
Phó Nghi Cầm khẽ gật đầu, Đinh Mạnh Phi mới đi đến chỗ một đám thiếu niên.
Mọi người lên lang kiều, Phó Minh Hà có chút kiêu ngạo nói về nguồn gốc trạch viện của Trường Nhạc Hầu phủ.
Nàng ta thích cảm giác được mọi người vây quanh, vừa nói, ánh mắt đắc ý liếc về phía Phó Minh Hoa bên này.
Sau đi lên lang kiều, đi dọc theo lang kiều, có thể nhìn thấy một cánh cửa nhỏ đang mở rộng phía trước.
Dưới lang kiều có thể mơ hồ nhìn thấy khung cảnh của khu vườn, dọc theo cửa nhỏ đi vào, là một hành lang rộng rãi, dưới hiên là cầu thang thật dài, bên cạnh là một cái bệ bằng phẳng cực rộng, hòn non bộ được xếp chồng lên nhau, trồng một gốc cây tùng, phía dưới đặt bàn ghế đá.
Bên dưới là hồ nước, dù chỉ nhìn một góc vườn thôi cũng đã thấy đẹp rồi.
Phó Minh Hà nhìn một đám thiếu nam, thiếu nữ đều có dáng vẻ kinh ngạc, không khỏi hất cằm, kiêu ngạo nói:
“Đây chỉ là một góc vườn, ở bên cạnh còn vườn hoa, cánh hoa hái được có thể làm bánh ngọt, chờ lát nữa có thể sai hạ nhân bưng tới nếm thử.”
Phó Minh Hoa đứng một bên cúi đầu, không nói không rằng.
Đám người sau lưng Phó Minh Hoa cũng đã đi lên phía trước, Đinh Mạnh Phi đi ở phía sau liền ma xui quỷ khiến quay đầu lại nhìn nàng một cái.
Từ sau khi hắn đi theo Phó Nghi Cầm bị Bạch thị ra lệnh cưỡng chế chuyển đi, đây là lần đầu nhìn thấy Phó Minh Hoa.
Dù cho lúc trước hắn ở lại Phó phủ nhưng cơ hội nhìn thấy Phó Minh Hoa cũng không nhiều, thật sự cách nàng gần như vậy, chỉ có ngày đó trở lại Lạc Dương rồi đụng phải nàng ở viện Bạch thị.
Lúc này gặp lại, thiếu nữ đã cao hơn rất nhiều, nửa người trên mặt tiểu y mỏng màu vàng nhạt, xuyên qua lớp lụa thật mỏng, có thể lờ mờ nhìn thấy cánh tay trắng mượt như tuyết.
Thật không uổng công Giang ma ma luôn dùng cao thơm bí truyền của Tạ thị điều chế bôi lên trên người nàng, da thịt trắng nõn nà, không có chỗ nào không đẹp.
Đinh Mạnh Phi nhìn đến ngẩn người, trên chóp mũi giống như có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt.
Hắn nhìn không chớp mắt, Bích Thanh ở một bên muốn dựng cả lông mày.
Phó Minh Hoa cười lạnh một tiếng, Đinh Mạnh Phi giật mình một cái, chẳng biết sao lại nhớ tới tình cảnh ngày đó trong viện Bạch thị, Phó Minh Hoa cho mấy nha hoàn đánh mình.
Đó là lần đầu tiên trong đời hắn bị đánh, lúc này nhớ đến cũng có chút sợ hãi, nhưng thấy sắc liền mờ mắt, hắn run lên một cái, sau đó lại ngẩng đầu nhe răng cười với Phó Minh Hoa, nhíu mày kêu một tiếng: “Biểu muội.”
Giang ma ma ở bên cạnh lạnh lùng nhìn hắn, ban đầu Đinh Mạnh Phi còn vẻ mặt cợt nhả, rất nhanh liền có chút không chịu nổi.
Đám người Phó Minh Hà ở phía trước đã xuống cầu thang, Phó ma ma lạnh lùng nói: “Mời biểu thiếu gia nhường một bước, đừng cản đường cô nương.”
Đinh Mạnh Phi lại đứng ở phía dưới không chịu nhường, tay lắc một cái, cây quạt đang cầm trong tay xòe ra, quạt hai cái: “Nghe mẫu thân nói, bây giờ biểu muội vẫn chưa đính hôn.”
Trên người hắn mang theo mùi son phấn, mùi kia theo gió lan sang mọi người.
Giang ma ma không thích bộ dạng này của hắn, ngay cả lời cũng lười nói, trực tiếp liền xông về phía hắn.
Đinh Mạnh Phi không nghĩ tới Giang ma ma sẽ xông tới, vội vàng muốn nhường đường, nhưng lại quên sau lưng mình là thang đá, lúc này vừa lui thì thân thể liền đứng không vững, lung la lung lay ngửa ra sau.
Trong lúc bối rối hắn ném cây quạt trong ta, vươn tay nắm lấy lan can gỗ trên hành lang, khó khăn lắm mới ổn định được thân hình.
Chỉ là như vậy, hắn liền lộ ra vẻ mặt chật vật, cũng xấu hổ không dám nhiều lời với đám người Phó Minh Hoa nữa, sắc mặt lúc trắng lúc xanh