Vận Mệnh Thế Gia

Chương 60: Chương 60: Cầu xin




Canh này thả không ít thuốc bổ dược liệu vào, dùng lửa nhỏ nấu bảy tám canh giờ, sau khi các nguyên liệu tan hết thì vớt ra rồi cho nguyên liệu mới vào hầm.

Phó Minh Hoa cảm thấy có thể ăn nhưng không muốn gặp nữ đầu bếp, điều này chứng tỏ canh này có thể ăn vài lần, nhưng lại không đủ cho nàng thích đến mức muốn gặp đầu bếp.

Lục Vu ghi nhớ chuyện này, lui trở về.

Bên ngoài có bà tử dập đầu: “Cô nương, Tề di nương muốn cầu kiến người.”

Một chén canh vốn được coi là vừa ý Phó Minh Hoa, bỗng chốc mất đi hương vị khi nghe Tề di nương đến.

Nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu ra hiệu cho Tề di nương đi vào.

Bích Thanh vội vàng ra ngoài phân phó vài tiếng, bà tử quỳ bên ngoài lui ra, không lâu sau, Tề thị với vẻ mặt hồn bay phách lạc nghiêng ngã lảo đảo đi vào.

Vào một ngày vui vẻ như vậy, bà ta mặc Hồ phục cổ tròn nhàu nhĩ, vành mắt đỏ bừng, đầu tóc rối bời, càng làm cho bà ta lộ ra sự già nua trước tuổi.

Vừa vào phòng bà ta giống như không còn có sức để bước vào nội thất nữa, sau khi đi qua tấm bình phong ở ngoại thất, liền quỳ “phịch” xuống ở bên ngoài cửa phòng xa tít, đầu chống trên đất “Nức nở nghẹn ngào” một tiếng, thật lâu sau mới thở ra một hơi, giọng nói run run:

“Cầu cô nương giúp ta.”

Giống như quá kinh hoảng, thậm chí quên luôn cách tự xưng vốn luôn nhún nhường của mình.

Mọi người đều biết nguyên nhân bà ta tới đây, Phó Minh Hoa nghe nói như thế cong khóe miệng lên.

Mẫu thân thương con là thiên tính, nhưng Tề thị thương con của mình, lại tính toán nữ nhi người khác, nếu sớm biết có ngày hôm nay thì cần gì ban đầu phải làm vậy?

Nàng cầm thìa khuấy chén canh đậm đặc, ý cười trên khuôn mặt nàng ở trong chén cũng bị khuấy quấy đến thất linh bát lạc, phảng phất như có vô số Phó Minh Hoa đang cười với bà ta.

“Giúp ngươi cái gì đây?”

Phó Minh Hoa ôn nhu hỏi, Tề thị dường như đau lòng đến mức nói không ra lời.

“Ta, Ngọc ca nhi của ta, Nguyên Nương, Nguyên Nương, van cầu người giúp ta.” Bả vai Tề thị không ngừng run rẩy, khóc lóc nức nở.

Thiếu nữ ngồi trên giường gạch không nhanh không chậm chậm rãi khuyên: “Di nương phải bảo trọng thân thể.”

Giọng nói của nàng dịu dàng mà tri lễ, khi đó Tề thị cũng thường xuyên nghe nàng nói như vậy, nghe riết thành quen, chỉ xem như nàng hiền trinh hữu lễ, tiến thối có độ, quả thật là vừa ghen ghét vừa hận.

Nhưng lúc này nghe giọng điệu của nàng như vậy, cùng vẻ mặt hoảng hốt của mình hình thành chênh lệch rõ ràng, lập tức Tề thị cảm thấy lông tơ trên lưng mình đều dựng hết cả lên.

Phó Minh Hoa thật sự là quá bình tĩnh rồi, giống như nàng không có vẻ gì là bối rối và bất lực.

Giờ khắc này trong lòng Tề thị tràn đầy oán hận.

Tại sao mình phải hoảng sợ quỳ xuống trước mặt nàng, van xin nàng rủ lòng thương xót, bởi vì mất đi nhi tử mà mình đau khổ muốn chết, nhưng nàng vẫn cứ bình tĩnh ngồi đó bất động thanh sắc?

Dường như mình có khóc lóc cầu xin cũng không khơi dậy được lòng thương hại của nàng.

Rốt cuộc trong khoảng thời gian bà ta bị nhốt trong Phật đường đã xảy ra chuyện gì? Đột nhiên bà ta bị Bạch thị đuổi vào Phật đường, Phó Nghi Cầm hợp mưu với bà ta bị đuổi ra khỏi Trường Nhạc Hầu phủ, đến lúc bà ta đi ra, trước một khắc còn vô cùng vui vẻ, sau khi nghe nha hoàn khóc sướt mướt nói Phó Lâm Ngọc đã bị đưa cho Đại phòng làm con thừa tự, vào giây phút đó Tề thị giống như đã trải qua niềm vui sướng và nỗi thống khổ tột cùng.

Bà ta hoang mang rối loạn cầu khẩn Phó Kỳ Huyền, nhưng nam nhân mà bà ta xem là chỗ dựa lớn nhất trước kia, đến lúc này Tề thị mới phát hiện không đáng tin. Bà ta muốn cầu Bạch thị, nhưng Bạch thị vốn không phải là người bà ta muốn gặp là có thể gặp.

Tề thị lại đi cầu xin Tạ thị, nhưng Tạ thị tùy ý để bà ta quỳ nửa canh giờ, ngay cả mặt Tạ thị cũng không thể thấy.

Đến lúc này, bà ta chỉ có thể đến cầu xin Phó Minh Hoa.

“Tỳ thiếp cũng không biết đã xảy ra chuyện gì...” Trong lòng Tề thị rối bời, bà ta cảm thấy mình là bị người tính kế, nhưng rốt cuộc là ai muốn hại bà ta, lúc này đầu bà ta đau muốn nứt ra, nhưng lại hoàn toàn không có manh mối.

Ngày thường bà ta quá mức càn quấy, thiếp thất thông phòng của Phó Kỳ Huyền hận bà ta cũng không ít...

“Nhưng con của ta, lại phải cho Đại phòng làm con thừa tự.” Tề thị một đêm không ngủ, ban ngày lại chạy khắp nơi tìm cách, lúc này chỉ là ráng chống đỡ mà thôi.

Bà ta quỳ trên mặt đất nói một hồi lâu cũng không thấy Phó Minh Hoa trả lời.

Thìa sứ trắng khuấy trong chén phát ra âm thanh nho nhỏ.

Tề thị chưa bao giờ cảm thấy mình có lúc tai thính mắt tinh như bây giờ, bà ta có thể nắm bắt rõ ràng tiếng vang rất nhỏ khi Phó Minh Hoa khuấy thìa.

Có thể thấy được động tác không nhanh không chậm của nàng, có thể thấy được một bên mặt nàng.

Tóc mái xõa nhẹ trước vầng trán trắng nõn của nàng, ngay cả khóe miệng cũng nhẹ nhàng cong lên, đường nét dưới cằm đẹp đến từng chi tiết.

Chiếc bàn nhỏ trên giường gạch đặt một ngọn đèn, ánh sáng chiếu lên mặt Phó Minh Hoa, Tề thị nhìn thấy tuyết ngoài cửa sổ, bóng dáng của nàng như hòa cùng cảnh sắc.

Ánh sáng chiếu lên chiếc cổ mảnh mai của nàng, bóng mờ huyền ảo phủ lên đường viền cổ áo, khi nàng thở, có thể nhìn thấy làn da mịn màng trắng như tuyết, nhẹ nhàng nhấp nhô theo nhịp thở và giọng nói của nàng.

“Di nương.” Nàng nhẹ nhàng nói, âm điệu kéo thật dài: “Quá muộn rồi.”

Nụ cười của Phó Minh Hoa rất có ý tứ, Tề thị hoảng hốt, vậy mà giống như không nghe rõ nàng nói gì.

Chỉ thấy môi nàng mấp máy lên xuống, một lúc lâu sau mỗi chữ kia mới từ từ rơi vào trong tai bà ta.

Rõ ràng dưới nền đất đốt địa long, nơi đầu gối bà ta đang quỳ vô cùng ấm áp, nhưng lúc này lỗ chân lông trên người Tề thị như giãn ra, khí lạnh từ trên người tràn vào cơ thể, dọc theo lỗ chân lông phiêu tán khắp toàn thân, khiến tay chân nhất thời lạnh ngắt, tê dại đến mức hôn mê bất tỉnh.

“Quá muộn”, nàng nói “Quá muộn” là có ý gì?

Tiếng thìa khuấy chén canh vẫn không dứt, Tề thị chỉ cảm thấy từng cơn rét lạnh thấu xương, tràn đầy trời đất lao về phía bà ta.

Trên giường gạch nữ nhân mỉm cười, nghiêng đầu, dưới mắt hiện ra bọng mắt nhàn nhạt, trong mắt dường như có gió và tuyết.

“Quá muộn rồi.” Phó Minh Hoa lặp lại lần nữa.

Quá muộn mà nàng ám chỉ, cùng với quá muộn mà Tề thị hiểu không giống nhau.

Ý của Phó Minh Hoa là bắt đầu từ lúc Tề thị và Phó Nghi Cầm hợp mưu tính kế nàng, Tề thị đã không còn đường lui.

Lúc này chỉ là quả báo mà mà bà ta phải nhận thôi!

Chẳng lẽ Tề thị cho rằng sau khi làm chuyện như vậy, rồi đi cầu xin sẽ có tác dụng sao? Có phải bà ta nghĩ mình chỉ là một đứa trẻ, liền dễ dàng lừa gạt.

Hoặc là, cho đến hôm nay, bà ta còn cho là mình không biết chuyện giữa bà ta và Phó Nghi Cầm?

Ý cười bên khóe miệng Phó Minh Hoa càng sâu, nàng cầm thìa ném vào trong chén, thìa và chén va chạm phát ra tiếng vang lanh lảnh.

“Dọn đi.” Nàng kéo vạt áo, Lục Vu cúi thấp đầu bước nhẹ đến, bưng đồ chậm rãi lui ra.

Tề thị vốn đang tuyệt vọng bỗng tỉnh táo lại, bà ta quỳ trên mặt đất bò lên hai bước, hôm nay trong những người bà ta đi cầu xin, chỉ có Phó Minh Hoa nguyện ý gặp bà ta, nếu như nàng nói không có cách nào cả, Tề thị thật sự không biết nên đi cầu xin ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.