Trong giấc mơ, những người qua lại thân thiết với Đan Dương Quận chúa, về sau người nào cũng cảm thấy bất an.
Phó Minh Hoa tính tình lãnh đạm, cũng không muốn tự chuốc lấy phiền phức, dù sao phiền toái của mình cũng đã đủ nhiều, chào hỏi rồi tìm cơ hội rời đi, thoạt nhìn cũng không dễ ở chung, nhưng Đan Dương Quận chúa mang vẻ mặt lãnh đạm lại vỗ vỗ cái ghế:
“Phó đại cô nương của Trường Nhạc Hầu phủ phải không? Ngồi đi.” Lúc Phó Minh Hoa quan sát Đan Dương Quận chúa thì Đan Dương Quận chúa cũng đang nhìn nàng, bởi vậy chỉ một tiếng đã chỉ ra thân phận của nàng.
Phó Minh Hoa dừng lại một chút, lúc này mới nhấc làn váy ngồi xuống ghế, Đan Dương Quận chúa phất phất tay, chúng nha hoàn bà tử đều tránh ra xa, Phó Minh Hoa nhìn đám người Bích Vân, các nàng cũng biết ý rời đi.
Dáng vẻ này của Đan Dương Quận chúa rõ ràng là có chuyện muốn nói với nàng, thế nhưng trước đây hai người chưa bao giờ qua lại, cho dù là đã từng chạm mặt, cũng chỉ là gật đầu chào hỏi, Phó Minh Hoa không hiểu nàng ấy có lời gì muốn nói với mình.
“Sao Quận chúa không đi vào vườn mai?”
Đan Dương Quận chúa khoác tay lên tay vịn của ghế dài, chống cằm: “Phó đại cô nương cũng không đi mà?”
Phó Minh Hoa cười cười, nàng không đi vườn mai là vì nàng mới vừa vào tịnh phòng, sao giống với Đan Dương Quận chúa được?
Đan Dương Quận chúa thấy nàng không nói lời nào, liền quay đầu nhìn nàng: “Phó đại cô nương không cần phải xa lạ như vậy, không chừng...” Nàng ấy nói đến chỗ này thì dừng lại hồi lâu, Phó Minh Hoa hiểu ý tứ mà nàng ấy không nói ra khỏi miệng.
Vừa rồi Tiết phu nhân thân thiết với Âm Lệ Chi như vậy, rõ ràng đã nhìn trúng nàng ta rồi, có khả năng cực lớn Âm Lệ Chi sẽ gả vào Tiết gia.
Âm thị và Tạ gia có quan hệ thông gia, Tạ thị lại gả vào Phó gia, nếu sau này hai nhà Âm, Tiết gắn bó cả đời, nói không chừng Đan Dương Quận chúa và Phó Minh Hoa cũng sẽ có qua lại.
“Ngươi gọi ta là Đan Dương, cũng có thể gọi là Ấu Quân.” Nàng ấy nói xong thì đưa tay muốn viết tên của mình, chỉ là trước mặt nàng ấy chỉ có chiếc ghế dài và tay vịn. Phó Minh Hoa vươn tay ra, nàng ấy nhìn thoáng qua, hé miệng cười cười với nàng, ngược lại nhìn có chút trẻ trung của thiếu nữ.
Tiết Ấu Quân còn lớn hơn trưởng tử của phủ Định Quốc Công một tuổi rưỡi, năm nay đã mười ba.
Dung mạo của nàng không phải vô cùng xinh đẹp, nhưng lại có một loại lạnh lùng và kiêu hãnh chỉ có ở quý tộc, khiến thiếu nữ nhiều thêm vài phần hàm súc ý vị.
Bành thị mang nàng ấy đến đây, chắc hẳn nàng ấy và Giản Thúc Ngọc vẫn chưa định ra hôn sự.
Đan Dương viết xuống tên của mình vào lòng bàn tay Phó Minh Hoa, liếc mắt nhìn nàng: “Sao ngươi không đi rừng mai bên kia, mà lại ngồi đây với ta.”
Phó Minh Hoa vươn tay vén tóc mái bị gió thổi loạn, nghe Đan Dương hỏi ngược lại mình, nàng liền mím mím khóe miệng:
“Có ta hay không có ta đều giống nhau.” Hai người đều hiểu vì sao trưởng bối tới đây là vì cái gì, nhưng Phó Minh Hoa nhắc tới việc này cũng không thấy chút ngượng ngùng nào.
Đan Dương Quận chúa nhìn nàng một lát, không khỏi nở nụ cười: “Vậy cũng đúng.”
Hôn sự của nhi nữ đều do phụ mẫu làm chủ, nhất là xuất thân gia tộc như các nàng, càng không có khả năng tùy theo tính tình của mình.
“Nhìn cũng thế, mà không nhìn cũng thế.” Đan Dương mỉm cười, khi nói xong lời này thì vẻ mặt không giống như thiếu nữ mới mười ba tuổi.
Phó Minh Hoa không lên tiếng, nàng cũng không biết nên nói gì.
Hai người ngồi một hồi, nói vài câu rồi hai người mới đứng lên.
Lúc này trong vườn mai lại cực kì náo nhiệt, mọi người sắp xếp ngồi theo phẩm cấp, ở giữa đặt một cây cổ cầm, một thiếu nữ mặc áo màu lục đang ngồi khảy đàn.
Đan Dương Quận chúa đến gần bên tai Phó Minh Hoa nhỏ giọng nói: “Đó là nữ nhi của Tả võ Vệ đại tướng quân Hoắc Nhượng.”
Phó Minh Hoa nghe nói như thế, đôi mắt liền híp lại.
Mặc dù không có minh văn [1] quy định, nhưng từ lúc Đại Đường lập quốc tới nay, người được thái tổ phong thưởng, ngoại trừ một vài người, phần lớn đều là có tước sẽ không có quyền, có quyền sẽ không có tước.
[1] minh văn: văn bản rõ ràng
Hoàng đế đều nghi kị công cao chấn chủ, nếu tay cầm binh quyền lại có tước vị, liền tương đương với thanh danh, thực quyền đều có, rất dễ làm triều đình bất ổn, càng có khả năng nuôi dưỡng ra kẻ bạc tình bạc nghĩa, tương lai sẽ ngấp nghé giang sơn Đại Đường.
Đại Đường cho phép nuôi tư binh, nuôi mộ phủ [2], nhưng có rất ít vương công đảm nhiệm chức vị quan trọng trong triều đình, nhất là thế tập võng thế như hai nhà Tiết, Phó.
[2] mộ phủ: chỗ làm việc của tướng soái
Cho nên năm đó cho dù là Phó lão hầu gia hay Định Quốc Công Tiết Thiệu, một khi đã được phong tước, thì hậu thế sẽ không nắm quyền, sẽ nhận được sự phú quý che chở của tổ tông, nhưng tuyệt đối sẽ không kế thừa được quyền thế của tổ tông.
Trừ phi là người cực kỳ tài giỏi, nhưng Phó hầu gia lại không nhìn rõ điểm này.
Năm đó Phó lão hầu gia đã từng đảm nhiệm chức Tả võ Vệ Đại tướng quân, đây thật sự là chức vị được Hoàng đế tín nhiệm.
Cấp bậc quan lại Đường triều quy định rất nghiêm ngặt, để phòng ngừa chính quyền thiên tử tiền triều sa sút, nên thực quyền vẫn tập trung trong tay Hoàng đế, cho nên chức vụ Tể tướng cũng không được thiết lập.
Mà là thực hành Đàn Tương chế.
Cái gọi là Đàn Tương chế, chính là Tể tướng không chỉ do một người đảm nhiệm, mà là do Thượng thư của ba tỉnh đảm nhiệm, đồng thời để phòng ngừa ba vị quan viên độc đại, còn thiết lập chức Trung Thư môn hạ tam phẩm, cùng tham gia chính sự với ba vị đại nhân.
Người thật sự nắm thực quyền thì phẩm cấp không cao, ngược lại chức vị dễ nghe như Phó Hầu gia thì hoàng đế chưa bao giờ keo kiệt cấp bậc.
Nói cách khác, nữ nhi trước mặt này của Hoắc Nhượng, phụ thân của nàng ta mới là một tướng quân nắm thực quyền.
Nhưng dù người xung quanh vỗ tay khen hay thì người động tâm cũng chẳng có bao nhiêu.
Hoắc Nhượng địa vị tuy cao, nhưng có một điểm đó là danh vọng quá thấp. Ông ta xuất thân hàn môn, chẳng phải xuất thân thế gia vọng tộc, tuy nói lúc này Hoắc Nhượng quyền thế hơn người, thánh thượng cực kỳ thân cận với ông ta, nhưng chính vì xuất thân quá thấp nên các vị phụ nhân ở đây vẫn không thích nổi.
Cho dù sau này Hoắc Nhượng qua đời, thánh thượng truy phong tước vị, nhưng cũng không phải thế tập.
Trừ phi ông ta lập công lao cực kỳ to lớn mới có thể.
Nói cách khác, lúc này Hoắc Nhượng quyền khuynh nhất thế, nhưng toàn bộ vinh nhục của Hoắc gia đều ở trên người ông, ông sống thì còn quang vinh, ông chết thì hết, cũng không bền chắc.
Huống chi những người ở đây, trưởng bối nhà ai mà chưa từng nắm qua binh quyền? Còn là những tước vị vinh quang nhất.
Hoắc phu nhân nghe người ngoài khen ngợi nữ nhi của mình thì có chút mừng rỡ. Mặc dù trượng phu của bà là võ tướng, nhưng nữ nhi của bà lại không có thô tục vô lễ, ngược lại có thể đọc thơ, đọc sách, còn có thể chơi đàn.
Đáng tiếc là ở đây không có mấy người hỏi thăm nữ nhi của bà.
Hoắc cô nương đàn xong một khúc, tất cả mọi người vỗ tay, Tiết phu nhân lại ra đề, kiểm tra thơ của mấy cô nương.
Tuy nói gả vào Tiết gia cũng không cần đầy bụng kinh luân, nhưng hành động lần này của Tiết phu nhân là muốn khảo nghiệm mấy cô nương đối đáp.
Đan Dương Quận chúa cười cười với Phó Minh Hoa, đến gần Phó Minh Hoa nói: “Ở đây nhiều người, không bằng chúng ta đi bên kia xem một chút.” Hướng nàng ấy chỉ, là nơi đám lang quân đang dạo chơi.
Đại Đường tập tục cởi mở, cấm kỵ nam nữ không quá nặng nề.
Hôm nay Âm thị thiết yến, bên này chiêu đãi nữ quyến, bên kia đám lang quân trò chuyện. Về phần những nam tử trưởng thành như đám người Phó hầu gia, thì được Tạ tam gia dẫn đến ngoại viện phẩm rượu.