Ngụy Mẫn Châu cũng muốn nôn ra một ngụm máu, tính ra Vệ Quốc công phủ và Trụ Quốc công phủ cũng xem như có chút quan hệ.
Vệ Quốc công phủ và Trụ Quốc công phủ cũng coi như là quan hệ thân thích, cô mẫu của Ngụy Mẫn Châu Ngụy thị gả cho Thái Thú Lạc Dương Cố Nhiêu Chi làm vợ, mà muội muội của Cố Nhiêu Chi thì gả vào Vệ Quốc công phủ.
Tính ra Ngụy Mẫn Châu cũng có thể gọi Hạ Nguyên Thận một tiếng huynh trưởng, rõ ràng mình không thích Phó Minh Hoa, nhưng Hạ Nguyên Thận vẫn cứ muốn gọi nàng ta lên thuyền, Ngụy Mẫn Châu lập tức liền khó chịu trong lòng.
Nàng phàn nàn với Ngụy nhị lang, trên mặt lộ ra vẻ không hài lòng.
Theo nàng ta thấy, Hạ Nguyên Thận có dung mạo tuấn tú, tuổi càng lớn thì càng vinh quang rực rỡ, trong Lạc Dương không biết bao nhiêu cô nương mong được hắn xem trọng, lúc này hắn mở miệng, Phó Minh Hoa nhất định sẽ không từ chối.
Trong họa phường, Phó Minh Hà nghe Hạ Nguyên Thận mở miệng nói chuyện, đôi mắt đều có chút tỏa sáng, nhưng cuối cùng khi nghe thấy hắn chỉ mời Phó Minh Hoa lên thuyền, trên mặt lập tức bỏng rát cúi thấp đầu xuống.
Phó Minh Hoa nhìn Hạ Nguyên Thận, vẻ mặt thiếu niên ôn nhu, mặt mang ý cười, lúc này thấy nàng không lên tiếng liền mỉm cười nói:
“Chúng ta tiễn Tam công chúa một đoạn đường, lúc này giương buồm xuôi gió, không quá một khắc là có thể đuổi theo phía trước rồi.”
Thành Lạc Dương xây theo Lạc Thủy, hoàng thành nằm chếch về hướng Bắc, giữa hai đầu Lạc Dương được nối với nhau bằng một cây cầu, đội ngũ đón dâu của Vân Dương công chúa đầu tiên là đi ra từ cổng phía đông, lượn quanh hơn nửa vòng thành, đi qua cây cầu, rồi lại vòng thêm nửa vòng thành mới xuất phát từ phía Đông, rời Lạc Dương đi về hướng Hưng Nguyên phủ.
Vào lúc này, gió trên sông đang thổi từ phía tây đến, nếu như lúc này giương buồm xuôi dòng, quả thật là không tới một khắc là có thể đuổi kịp Vân Dương công chúa ở phía trước.
Lúc về chỉ sợ tốn chút thời gian, nhưng nếu vừa đi vừa về cũng không đến một canh giờ.
Chỉ là Phó Minh Hoa không có hứng thú với việc đưa tiễn Vân Dương công chúa, nhưng trên thuyền cũng có mấy lang quân có gia thế, tính cách cũng không tệ, nàng dừng một chút, đầu kia Ngụy Mẫn Châu có chút không vui khẽ mở miệng nói:
“Quý Chiêu ca ca, nếu nàng ta không muốn đi thì không cần phải để ý đến. Không nên chậm trễ giờ tiễn biệt công chúa!”
Ngụy Mẫn Châu ngồi trên ghế tròn, trừng mắt nhìn Phó Minh Hoa mở miệng.
Lúc này Hạ Nguyên Thận có ngốc cũng phát hiện bầu không khí giữa Ngụy Mẫn Châu và Phó Minh Hoa có vấn đề.
Gương mặt ôn nhuận như ngọc của hắn lộ ra mấy phần do dự, nhìn Phó Minh Hoa nói: “Phó đại cô nương muốn đi cùng không?”
Lúc mọi người lên thuyền, bên bờ có một chiếc xe ngựa ghé bến, một đoàn người từ hướng khác đi lên họa phường, ở chỗ này đã có người đợi sẵn để đón đám người, thiếu niên đi đầu mặc Hồ phục màu lam, ống tay áo và vạt áo đều được may từ lông chồn đen, bởi vì thời tiết rét lạnh, một đường vội vã mà đến, sắc mặt bị lạnh đến hơi trắng bệch, lại làm cho đôi mắt phượng đen nhánh dài nhỏ xếch lên kia càng thêm tỏa sáng.
Dường như thiếu niên nghe thấy có người nói mấy chữ “Phó đại cô nương”, bước chân đang bước vội vã lập tức dừng lại.
“Tam lang?” Phụ nhân trên năm mươi tuổi cũng dừng bước theo, ngửa đầu nhìn hắn, thiếu niên lui lại hai bước, xuyên qua khe hở của họa phường, nhìn thấy một thiếu nữ đáng đứng ở ven họa phường cách đó không xa, Hạ Nguyên Thận đang mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt chăm chú, sau một hồi lâu tất cả mọi người cảm thấy có vấn đề, hắn mới thu lại ánh mắt, hơi cong môi một cái: “Phó đại cô nương?”
Phụ nhân choàng áo lông chồn màu đen, tóc đã hoa râm nghe hắn cười thì sửng sốt một chút.
Bà quay đầu nhìn thoáng qua sau lưng mình, rõ ràng vẻ mặt có chút kì quái, tuy rằng không hiểu tại sao Yến Truy lại nhắc đến Phó Minh Hoa, nhưng vẫn khẽ gật đầu với Tiết phu nhân.
Vẻ mặt Yến Truy lãnh đạm, không đợi Tiên Dung trưởng công chúa hỏi tiếp, lập tức quay đầu bước liên tục lên lầu, Tiên Dung trưởng công chúa cũng đi theo, trước đó Tiết phu nhân vẫn luôn đi theo Tiên Dung trưởng công chúa, nhưng giờ lại đứng yên tại chỗ.
Đợi bóng dáng đám người Yến Truy biến mất ở chỗ rẽ hành lang, bà mới từ trong họa phường bước ra.
Mấy thiếp thân nha hoàn, bà tử hầu hạ đợi ở bên ngoài, thấy bà vừa ra thì nghênh đón.
Phó Minh Hoa thấy vẻ mặt do dự của Hạ Nguyên Thận, lắc đầu: “Không cần.”
Nàng quay đầu sang chỗ khác, vừa vặn thấy Tiết phu nhân từ phía sau họa phường đi ra, ánh mắt chạm vào mắt nàng, mí mắt liền chớp chớp.
Cái dáng vẻ này chắc là có gì muốn nói với nàng.
Chỉ là nàng và Tiết phu nhân không có qua lại, tuy có nói qua mấy câu với Đan Dương Quận chúa, nhưng quan hệ cũng bình thường, Tiết phu nhân có gì muốn nói cùng nàng?
Phó Minh Hoa thu lại ánh mắt, nhìn Phó Minh Hà và tỷ muội Phó Minh Nguyệt đang ở bên cạnh muốn khóc mà không thể khóc, rõ ràng nàng không có hứng thú với việc tiễn biệt Vân Dương công chúa, nhưng mấy cô nương này lại có chút muốn đi.
Nàng mím môi một chút, nhìn Hạ Nguyên Thận nói:
“Mặt sông gió lớn, ta chờ ở đây là được. Nhưng nếu thế tử thuận tiện, có thể dẫn mấy tỷ muội của ta đi không, nếu không tiện thì thôi.”
Hạ Nguyên Thận người này ôn nhu mà đa tình, đối với việc từ chối nữ nhân, hắn không thể mở nổi miệng nói chữ “Không”, Phó Minh Hoa chính là nhìn trúng điểm này của hắn, vừa nói xong, quả nhiên thấy Hạ Nguyên Thận khẽ gật đầu, đồng ý việc này.
Quả thật Phó Minh Hà có chút vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, quan hệ giữa nàng ta và Phó Minh Hoa luôn không thân, không ngờ lúc này Phó Minh Hoa sẽ nói chuyện vì nàng ta.
Đợi đến lúc Hạ Nguyên Thận hỏi mấy người có muốn đi cùng hay không, mấy người tự nhiên đều là vui mừng đồng ý.
Đi qua bên cạnh người Phó Minh Hoa, bờ môi Phó Minh Hà giật giật nhưng vẫn nói không ra một chữ.
Hạ Nguyên Thận duỗi tay dìu nàng ta, nàng ta giống như cưỡi mây lướt gió, trong đầu nhão thành một đoàn, ngoại trừ gương mặt tươi cười dịu dàng của Hạ Nguyên Thận thì không nhớ được thứ gì khác.
Thuyền chậm rãi chạy về hướng đông, đám tiểu cô nương trong họa phường vừa đi, liền trông hơi vắng vẻ.
Tiết phu nhân mang vẻ mặt phức tạp nhìn Phó Minh Hoa, tất cả mọi người rời đi, bà còn chưa kịp nói chuyện với nàng, nàng lại thức thời mà ở lại, lúc này bà liền dẫn nha hoàn bà tử đi về hướng nàng, hiển nhiên là muốn nói chuyện với nàng.
Người tâm tự nhanh nhạy như vậy, Tiết phu nhân không hiểu rõ, vì sao lúc trước Đan Dương Quận chúa đến tìm nàng, nàng lại nói những lời làm tổn thương Đan Dương Quận chúa như vậy.
Dễ nhận ra Tam hoàng tử Yến Truy có vài phần kính trọng với vị cô nương mắt ngọc mày ngài trước mắt này, trong lòng Tiết phu nhân cân nhắc một phen, hiện tại quả thật có chút tò mò, đi lên nắm lấy hai tay Phó Minh Hoa:
“Đan Dương nhớ con, sao không cùng nhau đi chơi?”
Phó Minh Hoa mỉm cười, đối với việc Tiết phu nhân biết rõ còn cố hỏi cũng không vạch trần, chỉ lắc đầu, sau đó lập lại lời vừa mới nói với Hạ Nguyên Thận cho Tiết phu nhân, Tiết phu nhân kéo tay nàng đi ra phía sau: “Nếu lạnh thì đi vào uống chén trà nóng, đúng lúc trưởng công chúa cũng ở trong họa phường, nghe Đan Dương nhắc đến, sớm cũng muốn gặp con.”
Lời này cũng chỉ là nghe một chút thì coi như xong.
Nếu trưởng công chúa thật có ý muốn gặp nàng thì căn bản không cần đợi đến lúc này.
Không nói đến trước kia có rất nhiều cơ hội để gặp nàng, hôm nay nàng đến họa phường cũng đã một, hai canh giờ rồi, nhưng Tiên Dung trưởng công chúa không triệu kiến nàng.
Lúc này lại đột nhiên nói muốn gặp, sợ là có người nào đó tới, Tiên Dung trưởng công chúa mới lệnh cho Tiết phu nhân đến gọi mình đi vào.
Nàng mím mím khóe miệng, trong lòng hiểu rõ nhưng không lộ ra trước mắt người ngoài.