Vận Mệnh Thế Gia

Chương 109: Chương 109: Nhắc nhở




Nàng không sợ Tô thị sẽ nói lại lời này cho Hạ Nguyên Thận nghe, Tô thị cũng không phải người ngu xuẩn như vậy.

Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ Phó Minh Hoa sẽ không nói thẳng như vậy, nhưng Tô thị thì khác, nàng ta yêu Hạ Nguyên Thận, tuyệt đối sẽ không nói lại lời này cho Hạ Nguyên Thận nghe, để sau này trong lòng hắn chỉ có thể nhớ đến mình.

Mặc kệ chuyện này là tốt hay xấu, nhìn dáng vẻ ghen tuông này của Tô thị, có lẽ nàng ta chỉ mong trong lòng Hạ Nguyên Thận chỉ có một mình nàng ta thôi.

Tô thị mấp máy môi, có chút ngoài ý muốn khi nàng nói thẳng như vậy, một lát sau lại nói: “Ta thích hắn ở điểm nào?”

Tô thị hé miệng cười, “Ta thích hắn dịu dàng như nước, mẫu thân ta mất sớm, phụ thân cưới người khác, trong cuộc đời ta, người dịu dàng với ta nhất chính là hắn!” Mẫu thân mất sớm, Tây Đô hầu chẳng quan tâm tới nàng, “Phụ thân ta chẳng quan tâm tới ta, bất kỳ chuyện gì cũng đều là ta tự mưu tính, muốn thứ gì cũng đều là tự ta đoạt lấy, nhưng Quý Chiêu thì khác.” Trên mặt Tô thị lộ ra ráng mây đỏ nhàn nhạt: “Bất cứ việc gì hắn đều cân nhắc chu đáo cho ta, chưa từng nói không với ta.”

Chính vì vậy, dù nàng ta biết tính tình của Hạ Nguyên Thận, nhưng nàng ta vẫn bị hắn làm khuynh đảo.

“Ta không vui, hắn biết dỗ ta vui, hắn dịu dàng như vậy, xưa nay chưa từng nặng lời với ta!” Ánh mắt Tô thị mềm mại, dường như đang đắm chìm trong cảm xúc của mình.

Nói hồi lâu, thấy Phó Minh Hoa không có động tĩnh gì, nàng ta cảm thấy có gì đó không ổn nên ngẩng đầu lên nhìn Phó Minh Hoa, chỉ thấy khóe miệng nàng khẽ cong, trong mắt đều là vẻ lãnh đạm.

“Làm sao ngươi biết, nam tử vô tình, so với đa tình thì càng làm tổn thương người hơn? Ta không ái mộ dung mạo của hắn, chỉ là không nỡ bỏ đi sự dịu dàng này.” Mắt Tô thị lóe lên ý nhất định phải giành được hắn, “Ta chỉ muốn hắn, nếu ai muốn tranh với ta.”

Nói đến đây, giọng nói của Tô thị dần trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng trong lời nói đã lộ ra vẻ tàn nhẫn.

Phó Minh Hoa cười một tiếng, không nói gì.

Tô thị bình tĩnh nhìn qua nàng, hiển nhiên là muốn nàng cho một đáp án.

“Thế tử học thức uyên bác, nói năng ưu nhã, gia thế hiển hách, tính cách dịu dàng,“ Phó Minh Hoa nói đến chỗ này, nhìn Tô thị: “Với Tô cô nương đúng là trời sinh một đôi.” Nàng ta biết núi có hổ, nhưng vẫn cứ đi về hướng núi có hổ.

Tô thị chỉ tham chút dịu dàng đó, lại không biết sau này vì nó mà phải rơi bao nhiêu nước mắt.

Nhớ tới trong giấc mơ, mọi người đều ca ngợi là phu thê thần tiên quyến lữ, lại nhớ tới sau này Hạ Nguyên Thận đạt được công danh, như dệt hoa trên gấm, khi đó, mỹ mạo anh tuấn kiệt xuất của hắn làm cho người nói chuyện say sưa, đều nói duy chỉ có Tô thị hiểu chuyện biết đại thế, cùng với hào phóng không đố kị.

Trên mặt nàng mang theo nụ cười nhạt, Tô thị ngồi một lúc lại đứng lên, cúi đầu nhìn Phó Minh Hoa: “Ta vốn nên cảm tạ ngươi, cảm ơn ngươi thành toàn cho ta, nhưng cho dù ngươi không nhìn trúng Quý Chiêu, ta cũng không trở thành bằng hữu của ngươi.”

Phó Minh Hoa quay đầu, đối với lời này của Tô thị chỉ cong khóe miệng, ngắm nhìn vẻ đẹp sông nước của Lạc Dương ở ngoài đình, còn Tô thị thì đi ra khỏi đình. Nha hoàn phủ thêm áo choàng cho nàng ta, nàng ta quay đầu nhìn Phó Minh Hoa, trong đôi mắt to dần dần ngấn nước mắt.

Sở dĩ Tô thị coi trọng Phó Minh Hoa, ngoại trừ việc Hạ Nguyên Thận có ý với nàng, mà còn bởi vì Phó Minh Hoa từng trải qua những việc khá giống mình.

Nàng ta luôn cảm thấy, cô nương sớm mất mẫu thân giống mình, đối với chút ấm áp kia sẽ nắm chặt không buông.

Tô thị cảm thấy Phó Minh Hoa cũng giống mình, nhất định muốn có được Hạ Nguyên Thận. Nhưng nàng không hề có, loại cảm giác này làm Tô thị hơi tức giận, lại có chút thảm hại.

Tiếng bước chân vang lên, dường như lại có người đến lương đình.

Nhưng Tô thị vừa mới đi. Chẳng lẽ Giang ma ma đã trở về? Nhưng Giang ma ma sẽ không tạo nên cảm giác áp lực nặng nề như thế. Phó Minh Hoa xoay đầu, chỉ thấy Tam hoàng tử Yến Truy đã lâu không gặp đứng bên ngoài nghỉ mát, một thân cẩm bào màu bạc bị gió thổi hơi phồng lên.

Mỗi lần gặp Yến Truy, dường như hắn lại cao hơn một chút, không biết có phải vì thiếu niên mười sáu mười bảy luôn lớn nhanh hay không.

Phó Minh Hoa đang muốn đứng dậy, hắn lại đi vào trong đình. Ngồi xuống chiếc ghế trước mặt nàng, cũng không biết hắn tới lúc nào.

“Không có ý với trưởng tử Vệ Quốc công phủ?”

Hắn cũng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, nhưng trên mặt lại không có vẻ non nớt.

Phó Minh Hoa nghe hắn nói vậy, liền biết hắn đã thấy Tô thị đến đây.

Nàng suy nghĩ một chút: “Thế tử Vệ Quốc công phủ dung mạo hơn người, tính tình ôn hòa.”

“Chỉ là, có hơi quá tốt.” Hạ Nguyên Thận không biết từ chối, giống như Tô thị nói, hắn đối xử với mọi người đều dịu dàng như nước, đối xử với nữ nhân tận tâm tận lực, có người nhờ đều cố gắng làm cho được.

Nhớ khi đó lúc Đan Dương Quận chúa xuất giá, ở Định Quốc công phủ cảm nhận càng trực quan hơn, khi đó nàng ngồi trên băng ghế, Hạ Nguyên Thận còn rút khăn lau qua vài lần.

Tính cách hắn chu đáo tinh tế, dịu dàng cẩn thận, còn có bề ngoài tốt như vậy, đương nhiên càng được nữ nhân yêu thích hơn rồi.

Lúc Âm thị thiết yến, Phó Minh Hà bị mình dọa đến ngã sấp xuống, không phải là hắn dịu dàng đỡ nàng ta dậy mới khiến Phó Minh Hà điên cuồng tới nay sao?

“Chẳng lẽ cô nương thích người không tốt?”

Mi tâm Phó Minh Hoa hơi nhíu lại, Yến Truy gọi nàng mà không xưng hô tên họ, cũng không gọi thứ tự trong nhà, làm hiện ra vài phần thân cận.

Thấy nàng đảo tròn mắt, Yến Truy lại làm như không có ý gì khác, giống như là nàng suy nghĩ nhiều mà thôi.

Hơn nữa, câu hỏi của hắn quá mức không thích hợp, Phó Minh Hoa nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn hỏi như vậy, là dự định tương lai muốn tìm nhà chồng cho nàng sao?

Dù chỉ mới tiếp xúc với vị Tam hoàng tử này mấy lần, nhưng từ tướng mạo hắn nhìn ra, gương mặt gầy gò, bờ môi cực mỏng, vừa nhìn đã biết là người vô tình, không giống như có ý tốt như vậy.

Tay nàng nhẹ nhàng kéo tấm khăn choàng lụa của mình, Yến Truy nhìn nàng một cái: “Thế tử Vệ Quốc công phủ dung mạo xuất chúng, vậy cô nương nhìn thử, ta thì như thế nào?”

Phó Minh Hoa hơi bất ngờ nâng mắt nhìn hắn, ngay cả động tác cũng cứng đờ.

Yến Truy mỉm cười đợi câu trả lời của nàng, nàng cúi đầu nói: “Hiển nhiên Điện hạ cư nhiên là rồng phượng, ung dung tôn quý.”

Câu trả lời này của nàng đúng quy củ, không biết Yến Truy nghe qua bao nhiêu lần rồi.

Yến Truy buông mí mắt, khẽ gật đầu.

“Lời hay chưa hẳn đã tốt.” Hắn ý hữu sở chỉ [1], Phó Minh Hoa đang muốn mở miệng, Yến Truy lại nói: “Nguyên Nương, nàng nói, trưởng tử Hạ thị có hơi quá tốt là ý gì?”

[1] ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác.

Phó Minh Hoa không biết vì sao hắn lại cảm thấy hứng thứ với Hạ Nguyên Thận, nàng cầm khăn che khóe miệng, trong lòng suy nghĩ vì sao Yến Truy luôn nhắc đến Hạ Nguyên Thận.

Chẳng lẽ hắn có ý muốn trọng dụng Hạ Nguyên Thận?

Nhưng Hạ gia cũng không suy bại, nhiều nhất Hạ Nguyên Thận chỉ cần thi được công danh, tương lai sẽ có người khác dệt hoa trên gấm cho hắn.

Huống chi hắn cũng không phải là người kinh diễm tuyệt tài, nếu muốn dùng hắn, không bằng chọn người khác.

Nàng liếm liếm khóe miệng, thản nhiên nhắc nhở: “Tuy thế tử tốt, nhưng chí hướng muốn một cuộc sống phong lưu thoải mái, mà không phải con đường làm quan.”

Nói đến chỗ này, nàng thấy Yến Truy nở nụ cười, cười cực kỳ thoải mái, dường như trong mắt tràn đầy những tia sáng.

Trong lúc nhất thời cũng không biết mình nói câu nào làm hắn vui vẻ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.