Trên thuyền nhỏ, cả người Phó Minh Hà ướt đẫm, khoác áo choàng của Chu thị, con gái tướng quân Chu Canh, nàng ta vùi đầu vào gối không chịu ngẩng lên, ở trên thuyền lạnh đến run lập cập.
Đám người Hạ Nguyên Thận mang dáng vẻ bị mất hứng thú, trong lòng Giang ma ma thở phào nhẹ nhõm.
Trong tình huống này, rõ ràng Phó Minh Hà không thể ở lại được nữa, Phó Minh Hoa liền có lý do cùng nàng ta rời đi, cho dù là tạm thời rời khỏi, có thể thay đổi quần áo cũng tốt.
Bà nhịn cười xuống, lặng lẽ lui về phía sau.
“Sao thế này?”
Sắc mặt Phó Minh Hà trắng bệch, tóc ướt sũng bết vào má khiến khuôn mặt nàng ta càng thêm gầy yếu.
Điều làm cho Phó Minh Hoa có chút kinh ngạc, là trên mặt nàng ta có vết thương, dù cho nàng ta cố hết sức che giấu, nhưng nàng vẫn nhìn thấy vết thương dài trên mặt giống như bị gai nhỏ quẹt trúng.
Nàng ta xuống thuyền, lấy tay che mặt, cả người run lên.
Những người trên thuyền lần lượt đi xuống, Phó Minh Hà lộ ra vẻ xấu xí như vậy, lúc này xấu hổ cúi đầu xuống, không dám ngẩng mặt lên.
Đám người Phó Minh Châu của Trường Nhạc hầu phủ không dám nói lời nào, Ngụy Mẫn Châu duỗi tay, được bà tử đỡ xuống thuyền nhỏ, thấy tình cảnh như vậy không khỏi cười lạnh một tiếng, trên mặt không nói ra được vẻ châm chọc.
Tô thị hơi cong môi một cái, nhưng ngay sau đó nàng ta lập tức lấy khăn che khóe môi, khi đưa tay xuống, vẻ mặt có chút lo lắng: “Phó nhị cô nương thèm muốn tường vi xinh đẹp bên bờ, lại không ngờ rơi xuống nước, may mà nước không sâu, mới có thể kéo nàng ấy lên.”
Nghe Tô thị vừa nói như vậy, Phó Minh Hoa biết Phó Minh Hà đã bị người khác tính kế bêu xấu. Tính cách nàng ta như thế, làm gì có chuyện nhàn hạ thoải mái đi hái hoa? Chắc là có lý do gì đó, mới có thể như thế.
Phó Minh Hoa đưa tay về phía Phó Minh Hà, nàng ta lại cúi thấp đầu, nghiêng người tránh đi, mắt cũng không thèm nhìn Phó Minh Hoa, hiển nhiên trong lòng đã ghi hận nàng.
Việc này lại không liên quan đến mình, thật sự Phó Minh Hà thật không biết phân biệt đúng sai.
“Vậy làm sao bây giờ?” Thang Âm huyện bá phủ Dương thị cắn môi một cái, có chút không cam lòng.
Trước đây, nàng ta có rất ít cơ hội tiếp xúc với đám người Hạ Nguyên Thận, thật vất vả mới gặp được cơ hội như thế, nếu như bỏ lỡ cũng thật đáng tiếc.
Nếu Phó Minh Hoa rời đi, những người ở đây sẽ không chú ý đến nàng ta nữa.
Mọi người xung quanh không ai trả lời câu hỏi của nàng ta, vẻ mặt Dương thị có chút xấu hổ.
Phó Minh Hoa nhìn nàng ta một cái, đã biết ý tứ của Bạch thị khi chọn nàng ta.
Vị tiểu cô nương này xuất thân không cao, tính tình lại không bình tĩnh, bản tính thích bám vào cao môn đại hộ. Người như vậy kiến thức hạn hẹp, dễ xử trí, nếu cưới làm thê sẽ không tốt. Địa vị môn hộ quyết định tính cách được giáo dưỡng ra, nhưng nếu là làm kế thất, thì không cần yêu cầu nhiều như vậy.
Nhưng cũng bởi vì hôm nay Trường Nhạc hầu phủ không còn như trước, nếu không nhất định Bạch thị sẽ không để ý nàng ta.
“Hôm nay đã làm mất hứng của mọi người, chỉ là hôm nay nhị muội ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đành phải tạm thời xin lỗi không tiếp chuyện được, thật sự xin lỗi, sau này ta sẽ nhận lỗi với mọi người.”
Phó Minh Hoa cúi đầu phúc lễ, khóe mắt Tô thị liếc qua nhìn thấy vẻ thương tiếc trên mặt Hạ Nguyên Thận, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Phó Minh Hoa: “Sao lại khách sáo như thế? Như vậy là không xem ta là tỷ muội rồi.” Nàng ta nói đến chỗ này, dừng một chút: “Nếu có mang theo quần áo, trước mượn nội viện của Trịnh vương gia thay quần áo là được rồi, nếu không có cũng không sao cả. Lần đầu ta đến vườn nuôi thú Thần Đô này, nên cảm thấy rất mới mẻ, Phó muội muội cũng đừng trách ta mời bọn Quý Chiêu đi cùng ta, không có thời gian để đi cùng ngươi.”
Nàng ta nói thật dịu dàng, trên mặt Hạ Nguyên Thận lộ ra vẻ hài lòng.
Phó Minh Hoa như có như không cười nhìn Tô thị, chỉ thấy nàng ta cười đến dịu dàng động lòng người, không khỏi mím mím khóe miệng: “Vậy thì đa tạ Tô tỷ tỷ.”
Tô thị nháy mắt với nàng, nhéo nhéo tay nàng, lúc này mới thả tay nàng ra.
Đám người nói chuyện với nhau một phen, Phó Minh Hoa nhìn Thủy Các cách đó không xa, suy nghĩ một chút mới cho người đỡ Phó Minh Hà, tìm một chỗ trong vườn của nữ quyến để chỉnh sửa y phục.
Đám người Phó Minh Châu thì ở lại, tiếp tục đi du ngoạn với đám người Tô thị.
Giang ma ma mang quần áo đến cho Phó Minh Hoa thay, ngoài dự đoán của mọi người, Phó Minh Hà cũng mang theo quần áo, chắc là do mấy lần trước quần áo bị dơ, cho nên lần này nàng ta có ý với Hạ Nguyên Thận, nên đã chuẩn bị đầy đủ.
Hai người chia ra thay đổi quần áo rồi đi ra ngoài, Giang ma ma giao quần áo Phó Minh Hoa vừa thay ra cho Bích Thanh ôm trở về xe ngựa.
Bởi vì chuyện Phó Minh Hà rơi xuống nước, cuối cùng cũng làm mất hứng thú của mọi người, lúc trở về, Phó Minh Châu suy nghĩ một chút rồi đến nói nhỏ với Phó Minh Hoa: “Đại tỷ tỷ, muội có thể ngồi cùng một xe với tỷ không?”
Cách đó không xa Phó Minh Hà nghe nói như thế thì lạnh lùng lườm Phó Minh Châu một cái, trong mắt mang theo vẻ oán hận, Phó Minh Châu do dự mãi, cuối cùng vẫn nói:
“Thôi vậy.”
Nhưng nàng ta không nói, Bích La cũng nghe được một chút tin tức:
“Hai bên hồ nước của vườn nuôi thú Thần Đô trồng không ít hoa tường vi, Tô nương tử liền năn nỉ thế tử Vệ Quốc công phủ ngâm một câu thơ về tường vi.”
Tất cả mọi người đều thay đổi cách lấy lòng Hạ Nguyên Thận, mặc dù Phó Minh Hà tự cho rằng hôm nay mình là nhân vật chính, nhưng ở trong lòng đám người kia lại không coi nàng ta ra gì, bởi vậy trên đường đi đám tiểu cô nương Phó gia bị vắng vẻ không ít.
Mặc dù nàng ta mặt dày mày dạn chen lên chỗ Hạ Nguyên Thận, thì mọi người cũng chen lên với nàng ta.
“Cũng không biết thế nào, nói là muốn đi hái ít tường vi, nhị cô nương cũng đi theo.” Bích La nói nhỏ bên tai Phó Minh Hoa: “Nhị cô nương kéo một cành xuống, rốt cuộc không biết đã xảy ra chuyện gì làm ta nàng ta hết hồn, không nắm được nhánh cây kia, nhánh cây bắn lên liền quất vào mặt nàng ta.”
Trên nhánh cây kia có gai nhọn, mắt Phó Minh Hà bị nhánh cây quất vào, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát đau nhói, quá sợ hãi nên theo bản năng lấy tay che mặt, người mất trọng tâm liền từ trên thuyền cắm đầu rơi xuống nước.
Lúc mọi người muốn kéo nàng ta lên thì đã chậm, chờ đến khi vớt nàng ta lên, thì nàng ta chỉ không ngừng ôm mặt kêu đau.
Tháng ba cuối xuân, thời tiết vốn dĩ không nóng, sau khi rơi xuống nước có thể bị gió độc nhập vào cơ thể, may mà có Chu cô nương cho mượn áo choàng để che chắn lại.
Phó Minh Hoa nhớ tới vẻ mặt khi nãy của Tô thị, khóe miệng cong lên, trong mắt lộ vẻ lạnh nhạt: “Được rồi, không cần phải để ý đến nàng ta.”
Đã sớm nói với nàng ta, Tô thị không phải người dễ trêu, nàng ta lại không nghe.
Thế tử Vệ Quốc công phủ cũng không phải đối tượng tốt để gả, Phó Minh Hà thích Hạ Nguyên Thận, lại không biết bên trong Lạc Dương còn có rất nhiều người ham muốn dung mạo của Hạ Nguyên Thận.
Lúc này, Phó Minh Hà chịu thiệt, chỉ sợ là Tô thị biết đám người không thích hành vi kề sát vào Hạ Nguyên Thận của Phó Minh Hà, nên cùng nhau liên hiệp chỉnh nàng ta.
“Nhưng chỗ Phu nhân...”
Trong lòng Giang ma ma xem thường hành động thất nghi của Phó Minh Hà, lại có chút lo lắng Bạch thị không phân rõ trắng đen trách cứ Phó Minh Hoa.