Nói đến vị trí Thế tử, là xem như đụng đến nghịch lân của Phó Kỳ Huyền.
Bản thân y từ nhỏ đã không có bản lãnh, thế nhưng vận khí lại tốt.
Theo lý mà nói thì y là đích thứ tử, trên có huynh trưởng kế thừa tước vị, cuộc đời của y sau khi Phó hầu gia qua đời, cùng lắm là phân chia ít gia sản rồi đi ra ngoài sống.
Thật không nghĩ đến Phó Kỳ Mạnh bạc mệnh mất sớm, lưu lại vị trí Thế tử cho y. Địa vị của y ở Trường Nhạc Hầu phủ từ nhỏ đã lúng túng, trước kia khi tổ mẫu còn sống thương Tam đệ nhất, mà mẫu thân Bạch thị lại chỉ thương có mình đại ca, chỉ có y không người quản giáo, cho đến khi Phó Kỳ Mạnh chết, y mới mở mày mở mặt kế thừa tước vị.
Nhưng y không ngờ rằng lúc này Phó Minh Hoa lại nói vị trí Thế tử là do mình cướp được, vẻ mặt lập tức dữ tợn, giống như muốn đánh người.
“Tổ mẫu thực sự đã nói với con như vậy.”
Phó Kỳ Huyền ném đồ, chặn giấy gốm trắng bị y ném xuống đất vỡ thành nhiều mảnh, nàng lại làm như không nhìn thấy.
Bạch thị có thể lợi dụng Phó Kỳ Huyền đến mắng nàng, khiến nàng khổ sở, nàng cũng có thể làm lại như thế.
“Tổ mẫu nói vị trí Thế tử của phụ thân là vì may mắn được đại bá nhường lại, bảo chúng ta phải nhớ kỹ, cho nên sau khi Nhị muội muội chọn trúng Thế tử của Vệ Quốc Công phủ, tổ mẫu liền giữ con lại, nói ra lời này.” Phó Minh Hoa thuật lại lời ngày đó Bạch thị giữ nàng lại, muốn nàng tạo điều kiện cho Phó Minh Hà và Hạ Nguyên Thận, báo đáp ân tình lúc trước Phó Kỳ Mạnh nhường vị trí Thế tử, về sau Phó Minh Hà đi vườn nuôi thú Thần Đô bị rơi xuống nước, Bạch thị trách cứ nàng chuyện này nên đã nhắc lại chuyện này một lần nữa.
Nàng nói chuyện nhỏ nhẹ, nhưng càng nói lại càng khiến cho Phó Kỳ Huyền có một loại cảm giác, Bạch thị vô cùng yêu thương Phó Kỳ Mạnh. Cho nên đối với Phó Minh Hà yêu ai yêu cả đường đi, mà đối với y thì không hề yêu thương giống như đối với đại ca, cho nên nữ nhi của y Bạch thị cũng chưa bao giờ coi trọng.
Trước kia Phó Kỳ Huyền cũng không nghĩ tới những thứ này. Y chỉ muốn bản thân mình khoái hoạt thoải mái, nhưng lúc này Phó Minh Hoa nói ra những lời này, trong lòng của y liền cảm thấy có chút không vui.
Y gập người đi ở phía sau bàn đọc sách vài bước, sau đó dừng lại, sắc mặt có chút khó coi: “Tổ mẫu ngươi thật sự nói như vậy?”
Y vẫn còn hơi nghi ngờ, không thể tin được Bạch thị thật sự nói như thế.
Phó Minh Hoa khẽ gật đầu: “Tuyệt không có nửa điểm giả dối, nếu không có tổ mẫu chỉ điểm, sao con phát thiệp ra ngoài được? Huống chi Nhị muội muội rơi xuống nước, cùng vết thương trên mặt. Phụ thân nghe ngóng thì biết ngay thôi.”
Nói đến chỗ này, Phó Minh Hoa dừng một chút. Cúi đầu cầm khăn chấm lên khóe mắt, nhưng ánh mắt lại nhìn thoáng qua Phó Kỳ Huyền.
Quả nhiên sắc mặt y đã cực kỳ khó coi.
Chuyện Phó Minh Hà bị thương rơi xuống nước, căn bản không gạt được, dù y không hỏi thăm, cũng có hạ nhân nói cho y biết.
Dù hạ nhân không nói, Tề thị cũng sẽ mượn miệng Phó Minh Châu nói cho y nghe.
Phó Kỳ Huyền trầm mặc một hồi, khóe miệng xụ xuống, vẻ mặt có chút âm trầm: “Trong lòng ta biết rõ. Việc này xem ra đúng là có hạ nhân nói luyên thuyên.” Y nén cơn giận, không nhịn được phất tay: “Được rồi, ngươi trở về đi, chuyện Thế tử, ngươi không được nói bậy bên ngoài!”
Phó Minh Hoa đáp một tiếng, mới ra khỏi cửa thư phòng.
Buổi tối chợt nghe nói Phó Kỳ Huyền đi viện Bạch thị. Hai mẹ con tranh chấp một phen, Thường ma ma bị đánh mười hèo, tống xuất ra khỏi phủ.
Khi tin tức truyền khắp Trường Nhạc Hầu phủ, tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ, Thường ma ma là tâm phúc luôn luôn đi theo bên cạnh Bạch thị kể từ khi bà ta xuất giá, là lão nhân bên người bà ta mấy mươi năm, hầu hạ bà ta cho tới bây giờ, lại có một kết cục như vậy.
Khi người trong phủ người cảm thấy bất an thì Bạch thị cũng khỏi bệnh, ngoài mặt không tiếp tục kiếm chuyện với nàng. Nhưng ánh mắt nhìn Phó Minh Hoa lại giống như mang theo đao thương.
Có thể nghĩ ra được, Bạch thị vì thoát khỏi liên quan việc muốn ly gián nàng và Phó Kỳ Huyền, mà nhẫn tâm gán tội danh “khua môi múa mép” lên người Thường ma ma, khiến bà ấy thành người chịu tội thay mình.
Giữa tháng tư thời tiết trở nên ấm áp hơn, trong cung Thôi quý phi sai người thưởng không ít rau quả cho Phó Minh Hoa, cùng đi còn có một cái hộp xinh đẹp mà Thôi quý phi cố ý chỉ tặng cho nàng.
Trong ánh mắt ghen tỵ của đám người Phó Minh Hà, Phó Minh Hoa cầm hộp đi vào trong phủ, Giang ma ma lau sạch tay, cầm hộp đến, thử hai cái vẫn không mở ra được.
“Cái này...”
Giang ma ma hơi sốt ruột, chiếc hộp này được chạm khắc từ gỗ giáng hương, cầm trên tay khá nặng, nhưng Phó Minh Hoa thử quan sát kỹ, thì phát hiện cái hộp này cũng không giống với mấy cái hộp bình thường. Trên thân hộp khéo léo dùng một cái khóa tròn để khóa hộp gỗ lại, phía trên không có một khe hở, nếu muốn mở ra thì phải mở được ổ khóa.
“Bổ nó ra.” Phó Minh Hoa giao cho Giang ma ma, nhẹ giọng phân phó một câu.
“Cô nương không thể. Đây là vật nương nương ban tặng, không thể làm hư, huống chi,“ Phó ma ma dừng một chút, ghé sát vào nhìn nhìn, lại sờ lên: “Đây là giáng hương hoàng đàn hương, mà nhìn đường vân này, lâu năm lắm rồi đó, hiếm dữ lắm...”
Giang ma ma cũng sợ nàng muốn bổ nó ra, khẽ gật đầu: “Phó ma ma nói rất có lý, huống chi gần đây cô nương đọc sách vẽ tranh học mấy thứ cũng rất mệt mỏi, cũng nên đổi sang chơi đùa chút đi, giết thời gian cũng tốt.”
Phó Minh Hoa suy nghĩ một chút, cũng đồng ý.
Khóa này vô cùng tinh xảo, nhìn theo kiểu dáng thì hộp gỗ này hẳn là có xuất xứ từ tộc Lỗ thị ở Hứa châu khá nổi danh thời tiền triều.
Lỗ gia tự nhận là hậu nhân của Công Thâu thị Lỗ Ban, hơn một trăm năm trước đã nổi tiếng vì tinh thông nghề mộc, đáng tiếc cuối thời nhà Trần triều đình hủ bại, Hoàng Đế ngu ngốc vô năng, thích chơi mấy thứ này, ra lệnh cưỡng chế hậu nhân Lỗ thị tiến cung biểu diễn, vì vậy mà rước lấy đại họa cho cả nhà.
Đến hôm nay, Lỗ gia không người nối dõi đã không biết được bao nhiêu năm rồi, thành phẩm mà Lỗ thị lúc trước lưu lại liền trở nên cực kỳ trân quý, nay chỉ còn một số rất ít được truyền ra bên ngoài.
Của hồi môn lúc trước của Tạ thị cũng có mộc nghệ của Lỗ thị năm đó, lúc nàng lật cái hộp này ra, quả nhiên liền phát hiện bên hông cái hộp có một chữ “Lỗ” nho nhỏ viết bằng kiểu chữ triện.
Không biết tại sao Thôi Quý phi lại đưa một cái hộp trân quý như vậy cho nàng, nhưng sau khi phát hiện bút tích của chiếc hộp này là có từ thời Lỗ thị tiền triều, Phó Minh Hoa ngược lại thật không nỡ đập vỡ nó ra.
Vật này là đồ truyền đời, phá một món sẽ thiếu đi một món, một kiện thiếu một kiện, nàng nghiên cứu mấy ngày, khóa tròn này được lồng vào nhau, một khi đẩy sai một vòng, sau khi khóa lại thì lại càng khó mở.
Nàng vô cùng hào hứng, nghiên cứu thứ này suốt mấy ngày liền, còn lật không ít sách cổ lúc trước Tạ thị lưu lại, còn thử trên giấy suy diễn mấy lần, nàng mới bắt đầu động thủ.
Giang ma ma nhìn nàng một lòng chuyên tâm nghiên cứu mở cái hộp này, không khỏi cười tủm tỉm: “Cô nương nhìn mấy ngày, có thể nhìn ra cách gì chưa?”
Tính tình Phó Minh Hoa từ trước đến nay luôn bình tĩnh, đây là lần đầu tiên để ý một vật như thế, Giang ma ma không khỏi thầm than Thôi Quý phi tặng cái hộp này thật tài tình, đã thấy ngón tay Phó Minh Hoa móc móc chỗ này, gẩy gẩy chỗ kia, chỉ nghe một tiếng “rắc rắc” vang lên, nắp hộp bật mở, bên trong có mấy cái bình ngọc, mỗi bình to cỡ nắm tay trẻ con, khi mở hộp ra, mùi thơm liền tràn ngập khắp căn phòng.
“Đây là hương!” Bích Vân có chút vui mừng, liên tiếp hít hai hơi.