Vận Mệnh Thế Gia

Chương 75: Chương 75: Tết Trung Nguyên (Rằm tháng bảy)




Giang ma ma sững sờ, từ sau khi Tạ thị mất, bà thực sự cảm nhận được tình người ấm lạnh.

Sinh nhật của Phó Minh Hoa những năm trước, Tạ gia đều luôn đưa hạ lễ tới, năm nay cũng đưa đến, nhưng vì cái chết của “Tạ thị”, người của Tạ gia đưa lễ tới đặt xuống liền rời đi ngay.

Càng không nói đến Trường Nhạc Hầu phủ, năm ngoái người đến người đi, thiếp thất thứ nữ trong phòng Phó Kỳ Huyền như cá diếc sang sông, luôn cứ muốn vót đầu cho nhọn để chui vào phòng Phó Minh Hoa.

Nhưng năm nay thì ngược lại, bọn người Bạch thị giống như là quên luôn sinh nhật của Phó Minh Hoa.

Nàng cũng không thèm để ý, nhưng trong lòng Giang ma ma lại cảm thấy rất tức giận.

Nghe Phó Minh Sa đến, sắc mặt Giang ma ma trầm xuống: “Nàng ta đến làm cái gì?”

Sau khi “Tạ thị” qua đời, Phó Minh Sa dạng cô nương quen nhìn nhìn sắc mặt người khác này liền dần dần xa cách Phó Minh Hoa, không giống như trước kia hai ba ngày lại tới một lần.

Nghe câu hỏi của Giang ma ma, Phó Minh Hoa đặt đũa xuống, mọi người trong phòng bếp nhỏ đều biết khẩu vị của nàng, bánh canh nấu ra cũng không nhiều nhưng nước canh ngon, làm nàng uống liền mấy ngụm.

Để Phó Minh Sa chờ bên ngoài, nàng lau rồi súc miệng, sau đó mới cho Phó Minh Sa đi vào.

“Đại tỷ tỷ.” Phó Minh Sa nhìn Phó Minh Hoa một cái, rồi khẽ gọi một câu.

Phó Minh Sa ngẩng đầu đánh giá Phó Minh Hoa, trong lòng có chút giật mình.

Hôm nay tất cả mọi người trong Phó phủ đều biết Phó Hầu gia và Bạch thị chán ghét và vứt bỏ Phó Minh Hoa rồi, thậm chí có lúc Phó Minh Hoa đến thỉnh an Bạch thị cũng đều là từ chối không gặp, hiển nhiên là cực kỳ không thích nàng.

Phó Minh Sa vốn tưởng rằng lần này nàng gặp biến cố lớn, vốn nên chú ý cẩn thận, trầm mặc ít nói mới đúng.

Lại không nghĩ rằng ngẩng đầu nhìn lại, dường như cũng giống những năm gần đây mỗi lần mình đến phòng Phó Minh Hoa.

Nàng giống như không hề bị ảnh hưởng bởi cái chết của mẹ cả “Tạ thị”, trưởng bối Hầu phủ không thích nàng cũng chẳng sao, vẫn là dáng vẻ đoan trang lộng lãy, lãnh đạm thận trọng lạnh lùng.

Không có sầu não uất ức, mặt mày ủ rũ như trong tưởng tượng của nàng ta. Phó Minh Sa thấy thế ngẩn người, thậm chí không thể mở miệng khi Phó Minh Hoa gọi nàng ta.

Trái lại Phó Minh Hoa mỉm cười: “Ngũ muội muội đến đây có chuyện gì?”

Vẻ mặt này, giọng điệu này giống y như trước đây, vẫn là dáng vẻ cao cao tại thượng khiến người không với tới nổi.

Phó Minh Sa siết chặt khăn trong tay, lấy lại tinh thần cười nói:

“Mấy ngày nữa là đến Tết Trung Nguyên rồi, tổ mẫu nói năm nay sẽ dẫn chúng ta đến Bạch Mã tự dâng hương.” Nàng ta cắn môi, ngẩng đầu nhìn Phó Minh Hoa: “Muội muốn đến xin đại tỷ tỷ cho muội mượn một tấm vải.”

Phó Minh Sa nhỏ giọng nói xong, liền lo lắng bất an chờ Phó Minh Hoa quyết định.

Trong lòng Phó Minh Sa hiểu rất rõ, hôm nay nàng ta đã hơn mười tuổi rồi, mấy tháng nữa sẽ là tháng chạp, sang năm đã mười một tuổi. Nàng ta là thứ nữ, ở trong Hầu phủ lại không được sủng ái, nếu như không tính toán cho mình, chỉ sợ sẽ không có ai nghĩ dùm cho nàng ta.

Ngày thường ngay cả cơ hội để gặp Bạch thị cũng không có, đừng nói đến chuyện ra khỏi cửa.

Hiếm khi Bạch thị chịu dẫn thứ nữ đến Bạch Mã tự dâng hương, nàng ta phải tính toán cho bản thân mình một chút.

Tâm tư của thiếu nữ Phó Minh Hoa cũng đoán được, nàng khẽ gật đầu, nhìn Bích Lam ở bên cạch: “Dẫn ngũ cô nương đi chọn vải đi.”

Trên mặt Phó Minh Sa lộ vẻ vui mừng, chỉ là niềm vui này rất nhanh được nàng ta nhịn xuống, nàng ta nhu thuận nói cảm ơn, đi theo Bích Lam chọn vải.

Giang ma ma lạnh lùng nhìn bóng lưng Phó Minh Sa, ánh mắt lộ ra vẻ kinh thường.

Người được tiểu thiếp nuôi nấng, sẽ không được giáo dưỡng lễ nghi tốt, quả nhiên Phó Minh Sa cũng là như thế.

Tuy nói tuổi còn nhỏ, nhưng tục ngữ nói đúng, ba tuổi nhìn thấy già [1], có chút tâm cơ, nhưng Phó phủ như vậy, cũng không thể dạy ra cô nương xuất sắc được.

[1] Bằng cách quan sát hành vi và thói quen của một đứa trẻ ba tuổi, chúng ta có thể thấy được khi lớn lên bé sẽ trở thành người như thế nào, có tính cách quyết định số phận của mình.

Ngay cả Phó Minh Hà cũng là tính tình như thế, càng đừng nói đến nữ nhi thứ xuất.

Mặc dù trong lòng Giang ma ma xem thường Phó Minh Sa, nhưng miệng lại không muốn nói gì đến nàng ta: “Tết Trung Nguyên đến rồi, cô nương cũng nên chuẩn bị một phen mới phải.”

Đại Đường tin Phật, từ thời Thái tổ không ngừng sửa chữa chùa miếu đạo quán, cũng định vào ngày mười lăm tháng bảy làm tết Trung Nguyên, vào ngày này sẽ cử hành pháp hội Vu Lan, vô cùng náo nhiệt.

Trong những chùa miếu đạo quán, hương hỏa của Bạch Mã tự là cường thịnh nhất.

Trước kia hai mắt Thái tổ có tật, liền cho người sửa chữa mấy chục chùa miếu đạo quán, sau đó hai mắt khỏi hẳn.

Từ lúc đó Thái tổ có chút coi trọng Phật giáo, ngày mười lăm tháng bảy chắc chắn sẽ xuất cung, chịu ảnh hưởng của Thái tổ, hàng năm vào ngày pháp hội Vu Lan, Gia An Đế sẽ dẫn theo phi tử và quyền quý Lạc Dương đến Bạch Mã tự dâng hương bái Phật, để bảo vệ Đại Đường phồn vinh hưng thịnh.

Ngày hôm đó Bạch Mã tự không tiếp khách lạ, chỉ chuyên tiếp Hoàng đế và quan lại quyền quý.

Tết Trung Nguyên vô cùng náo nhiệt, không chỉ Phó Minh Sa có tính toán, Giang ma ma hi vọng Phó Minh Hoa cũng có thể chọn một lang quân như ý trong đó.

Tuổi tác của các lang quan tương đương trong Đại Đường, thật ra Phó Minh Hoa cũng để ý.

Nghĩ đến chung thân đại sự sau này của mình, trên mặt nàng không có chút thẹn thùng, không có cha mẹ lo liệu, cũng chỉ có chính bản thân nàng tự tính toán cho nàng.

Phó Minh Sa chọn lấy vải xong vui vẻ rời đi.

Mười một tháng bảy, Phó Minh Hoa đến thỉnh an Bạch thị, nhưng Bạch thị lấy cớ thân thể không khỏe cho nàng trở về.

Từ sau khi “Tạ thị” chết, Bạch thị liền không muốn gặp Phó Minh Hoa nữa.

Thường ma ma truyền lời xong, Phó Minh Hà ở một bên nhìn có chút hả hê: “Bảo ngươi trở về sao còn chưa đi?”

Phó Minh Hoa nhìn nàng ta một cái, Phó Minh Hà giống như mèo bị đạp đuôi, suýt nữa nhảy dựng lên:

“Ngươi nhìn ta làm gì? Bảo ngươi về cũng không phải ý của ta.”

Sau khi “Tạ thị” chết, Phó Minh Hà mới hiểu được cái gì gọi là hãnh diện.

“Ngay cả lễ nghi quy củ cũng không hiểu?” Phó Minh Hoa vẻ mặt ôn hòa, không bởi vì lời này của Phó Minh Hà mà thẹn quá hoá giận, ngược lại nói một câu làm Phó Minh Hà tức giận đến sắc mặt cũng thay đổi.

“Ngươi nói ai không hiểu quy củ?”

Nàng ta đứng lên, quát lớn Phó Minh Hoa.

“Tạ thị” chết rồi, chỗ dựa của Phó Minh Hoa đã đổ, lúc này còn bày đặt ra vẻ.

Ngay cả Bạch thị cũng không muốn gặp, thế mà nàng ta vẫn mang da mặt dày, lần nào cũng đến.

“Nói ngươi.” Phó Minh Hoa ngồi ở trên ghế, bưng trà nha hoàn đưa đến, mở nắp gạt lá trà.

Đây hẳn là trà cũ, mùi vị không thơm ngon bằng trà mới. Hơi nóng bốc lên thành làn khói nhẹ, khiến đôi mắt đang cười của nàng có chút mơ hồ.

Phó Minh Hà chịu không nổi đả kích, lập tức lao đến chỗ Phó Minh Hoa: “Ngươi nói ta không hiểu quy củ? Ta nói nhị thúc mẫu vừa mất, không ai dạy ngươi, ngươi mới không có mặt mũi!”

“Bang” một tiếng!

Nha hoàn trong phòng sợ hết hồn, mí mắt Phó Minh Hà run lên, Phó Minh Hoa đặt chén trà lên bàn nhỏ, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Phó Minh Hà: “Tuy rằng mẫu thân ta qua đời, nhưng dạy dỗ ta hơn xa ngươi, những thứ ta có, cả đời ngươi đều khó có khả năng đạt được.”

“Bây giờ ta nguyện ý chỉ điểm cho ngươi, đó là vinh hạnh của ngươi!”

Giọng nói Phó Minh Hoa nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng lại làm ánh mắt Phó Minh Hà thay đổi.

Gương mặt nàng ta hơi run rẩy, bị ánh mắt Phó Minh Hoa nhìn chằm chằm vào, theo bản năng nàng ta muốn trốn tránh, nhưng trong lòng lại không khỏi sinh ra vài phần chột dạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.