Vận Mệnh

Chương 78: Chương 78: Lời Thỉnh Cầu Của Fante Lopher




Vận Mệnh là một trò chơi khổng lồ. Trong trò chơi này, các mối quan hệ giữa người với người không chỉ hạn chế giữa nhóm người chơi với nhau, mà cả NPC cũng có nữa. Ví như Fante Lopher, thành chủ thành Lục Châu, và Sake Gaer, thành chủ thành Hồng Hồ, cả hai ngày xưa vốn là chiến hữu vào sinh ra tử, kề vai sát cánh suốt cả ngàn trận chiến, tình cảm thân thiết không sao tả được. Chỉ là sau này đến thời bình, hai người trở thành thành chủ của hai thành phố cách nhau quá xa, cả hai chỉ còn cách giữ liên lạc với nhau qua thư từ.

Dù vậy, tình cảm giữa họ vẫn gắn bó hệt như trước đây, thế nên thái độ của họ khi thấy công dân đến từ thành phố của bạn thân mình cũng đặc biệt nhiệt tình, thân thiết hơn hẳn. Đây cũng là lý do vì sao Diệp Từ tự ý xông vào đến tận đại sảnh phủ hành chính, thế mà chẳng những không bị xử phạt mà lại còn được tiếp đãi chu đáo nữa.

Hiển nhiên Diệp Từ biết rất rõ mối quan hệ thân thiết giữa hai vị thành chủ nên cô mới dám làm như vậy. Nếu không e là cô đã sớm bị lính gác bên ngoài đuổi ra khỏi thành Lục Châu, đồng thời điểm hữu nghị của cô cũng sẽ giảm xuống.

Mối quan hệ giữa các NPC trên đại lục đều được ghi chép đầy đủ chi tiết trong sử sách đặt tại thư viện quốc gia. Người chơi chỉ cần bước vào đấy tìm hiểu sẽ biết được vô số bí mật của Vận Mệnh. Chẳng qua hiện giờ đa số người chơi vẫn còn đang miệt mài luyện cấp, có ai rỗi hơi mà vào thư viện đọc sách cơ chứ? Kể cả Diệp Từ cũng vậy. Nguyên nhân cô biết được chuyện này có thể xem là hoàn toàn tình cờ, trong họa được phúc, ngày xưa có lần cô bị kẻ thù truy giết rất thảm, không còn cách nào mới chạy vào trong thư viện này trốn suốt hai tháng. Cả thời gian ấy cô rãnh rỗi không có việc gì làm, đành lôi hết sách vở ghi chép lịch sử ra đọc, cuối cùng mới biết được nhiều chuyện hữu ích như vậy.

Ra mắt thị trưởng đại nhân tôn kính. Sau khi được dẫn đến phòng làm việc của thị trưởng, Diệp Từ liền cung kính cúi chào thị trưởng thành Lục Châu, kế đó mới bắt đầu vào đề: Tôi có một chuyện quan trọng muốn bẩm báo với ngài.

Có chuyện gì vậy người bạn đến từ thành Hồng Hồ? Thị trưởng không phải là thành chủ, chức vụ này được chính thành chủ bổ nhiệm, có thể xem tương đương với quản gia của gia đình. Những NPC này cũng giống như thành chủ, mỗi người đều có tính cách đặc trưng riêng của mình. Thị trưởng của thành Lục Châu rõ ràng trông thật thà hơn vị thị trưởng gian xảo của thành Hồng Hồ rất nhiều.

Lúc nãy khi tôi đi từ Lục Sắc Chi Chu về đây có trông thấy một con Khô Lâu thật lớn đang di chuyển về phía thành Lục Châu. Thành Lục Châu và thành Hồng Hồ trước nay vốn là chỗ thân quen, tôi là công dân của thành Hồng Hồ làm sao có thể bỏ mặc chuyện này được, cho nên tôi mới chạy đến đây báo tin để ngài thị trưởng được biết. Diệp Từ dùng giọng điệu vô cùng chân thành, một hơi nói hết mọi chuyện, trong lúc nói cũng không quên bóp méo câu chuyện đi 180 độ.

Cái gì? Một con Khô Lâu rất lớn? Thị trưởng thành Lục Châu nghe xong giật mình đứng bật dậy, nhìn Diệp Từ với vẻ mặt khiếp sợ. Nhưng nỗi lo lắng tích tắc sau liền biến mất, hắn gật đầu với Diệp Từ: Người bạn thân mến, tạm thời bạn có thể ở đây nghỉ ngơi một lát, ta sẽ lập tức phái binh lính tuần thành đi thám thính. Nói xong hắn liền sai người đi ngay.

Lát sau, binh lính tuần thành nhanh chóng truyền tin trở về: Báo cáo thị trưởng đại nhân, bên ngoài quả thật có một con Khô Lâu khổng lồ, nó đã tiếp cận bên ngoài vòng bảo hộ, hiện giờ đang xông thẳng vào trong vòng bảo hộ của thành chúng ta!

Thị trưởng thành Lục Châu nghe xong rõ ràng cuống cuồng lo lắng hơn hẳn ban nãy, hắn vội vàng quay sang nói với Diệp Từ: Người bạn thân mến, cảm ơn bạn đã đến bao tin, ta thay mặt thành chủ đại nhân cảm ơn cô đã kịp thời thông báo tin tức này, nhưng hiện giờ ta không có thời gian tiếp đón bạn chu đáo, ta phải lập tức báo cho thành chủ đại nhân biết chuyện này. Hắn nói xong liền vội vội vàng vàng chạy về phía tòa thành của thành chủ.

Vị quan hành chính ở bên ngoài cũng nghiêm túc tìm vệ binh trưởng thảo luận kế hoạch, không ai rảnh rỗi chú ý đến Diệp Từ. Diệp Từ đứng lui vào một góc nhìn qua khung cửa sổ, lặng lẽ quan sát cảnh tượng ồn ào bên ngoài, tiếng la hét ầm ĩ của người chơi xuất hiện không ngừng trên kênh trò chuyện lân cận, từ đầu đến cuối đều giữ nguyên thái độ chuyện này không liên quan gì đến tôi nhé.

Tu Sĩ Vô Danh hiện giờ so với lúc ở trong tầng hầm ban nãy dường như to hơn một chút, Diệp Từ còn nhớ rõ khi ấy nó chỉ lớn hơn cô chừng ba lần thôi, nhưng giờ chiều cao của nó đã vượt hẳn tường thành bảo vệ của thành Lục Châu đến hơn phân nửa, thậm chí còn có vẻ đang không ngừng biến hình lớn hơn nữa. Vô số pháp thuật liên tục bắn về phía nó, rơi xuống khung xương lóe lên những luồng ánh sáng rực rỡ. Cánh tay trơ xương của nó vung lên hạ xuống, lại thêm một loạt luồng sáng màu trắng lóa, không biết từ nãy đến giờ nó đã xử lý bao nhiêu người chơi rồi nữa.

Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập từ xa đang bước nhanh về phía đại sảnh của tòa thị chính. Diệp Từ ngoái đầu lại nhìn liền thấy người đang bước về phía cô là một trung niên có mái tóc màu vàng kim. Người nọ khoác trên mình áo choàng màu xanh ngọc, lưng đeo một thanh kiếm chữ thập dài, bước đi với tư thế hiên ngang hùng dũng. Không cần giới thiệu cũng biết đây hẳn là thành chủ thành Lục Châu - Fante Lopher.

A, chào bạn thân mến, cám ơn bạn đã báo cho ta biết tin tức quý giá này. Xin bạn hãy thứ lỗi cho việc ta tạm thời không có thời gian tiếp đãi bạn, hiện giờ ta phải lập tức dẫn binh cản trở mối nguy hiểm kia. Fante Lopher gật đầu chào Diệp Từ, khẽ nói.

Chào thành chủ đại nhân đáng kính, xin hãy cho phép tôi được kề vai chiến đấu cùng ngài! Diệp Từ lập tức đề nghị với Fante Lopher. Đây là nguyên nhân cô quyết định nán lại xen vào chuyện này. Tuy cô không dám chắc yêu cầu của mình có được chấp nhận hay không, nhưng trò chơi Vận Mệnh này vốn nổi tiếng với chuyện không có gì là không thể, nên cô muốn thử vận may một lần xem sao.

Người bạn thân mến, chuyện này không phải chuyện đùa, ta không thể để bạn mình gặp nguy hiểm được. Fante Lopher nghe lời thỉnh cầu của Diệp Từ xong có vẻ rất vui mừng, nhưng sau đó lại lắc đầu từ chối.

Trông có vẻ không phải là không thể. Tuy Fante Lopher đã từ chối, nhưng cách nói kia rõ ràng là còn chút do dự. Tếh nên Diệp Từ lại nói tiếp, giọng điệu kiên quyết hơn hẳn: Thành chủ đại nhân, là bạn của ngài, tôi rất hiểu lý do tại sao ngài từ chối, nhưng cũng vì là bạn, nên tôi nhất định phải cùng ngài chiến đấu.

Fante Lopher trông có vẻ rất cảm động: Bạn thân mến, từ hôm nay, bạn vĩnh viễn là bằng hữu của thành Lục Châu chúng ta!

Hắn vừa dứt lời, bên tai Diệp Từ liền nghe thấy thông báo của hệ thống: Điểm danh vọng của bạn tại thành Lục Châu đã đạt đến mức 'Thân Mật' . Úi trời, điểm danh vọng tăng nhanh vậy? Bình thường muốn có điểm danh vọng đều phải cày nịiệm vụ hàng ngày, ít nhất phải cần 3 tháng mới tăng được đến mức 'Thân Mật', không ngờ cô chỉ mới nói vài câu đã nhận được rồi, quả nhiên cổ nhân nói chẳng sai bao giờ, đánh trận trước tiên phải đánh vào tâm lý.

Tuy Fante Lopher đã đồng ý cho Diệp Từ tham gia vào đội quân chiến đấu bảo vệ thành nhưng lại không trao thêm cho cô ưu đãi gì, giữa một đoàn người cưỡi ngựa trắng, mặc áo giáp bảo vệ, Diệp Từ cưỡi ngựa hồng đi cùng thật là nổi bật.

Fante Lopher là thành chủ, bình thường rất hiếm khi tham gia hoặc chỉ huy chiến đấu, tất cả những việc này đều do tướng quân Prus đảm nhiệm. Hắn là một NPC có thực lực tương đương với Boss cấp 120, thanh máu dài khủng khiếp kia đã đủ để chứng minh thực lực trâu bò của hắn. Hắn dẫn đầu đoàn người, hô to: Mở lá chắn ma pháp bảo vệ.

Ở bất kỳ tòa thành nào cũng đều có một viên ngọc ma pháp, thông thường nó được đặt ở giữa suối phun nước trên quảng trường trung tâm thành phố, có rất nhiều binh lính tinh anh cấp 100 canh gác ngày đêm. Thứ này mọi ngày nằm ở đấy cho mọi người đến chiêm ngưỡng là chính, chỉ khi nào xảy ra những sự kiện đại loại như quái vật tấn công thành như thế này thì nó mới được sử dụng đến. Hiệu lệnh vừa vang lên, viên bảo thạch liền lóe sáng lên, một màn bảo vệ lặng lẽ xuất hiện phủ xuống bao lấy tòa thành, khiến lực tấn công từ bên ngoài không thể xuyên qua được nữa.

Có điều màn bảo vệ này chỉ tồn tại được trong một thời gian nhất định, nhiều nhất là 2 tiếng, nếu trong vòng hai tiếng này không thể đẩy lùi kẻ thù thì nó sẽ vỡ nát, và tòa thành sẽ phải hứng chịu trọn vẹn lực công kích từ các đòn tấn công bên ngoài. Thậm chí trong tình huống xấu nhất, không chừng cả tòa thành sẽ phải biến thành một đống đổ nát hoang tàn.

NPC có thực lực tương đương boss cấp 120 dĩ nhiên không thể so với NPC bình thường, hắn không còn phải tự mình ra tay nữa mà chỉ liên tục chỉ huy binh lính bên dưới tấn công không ngừng, từ cung thủ đến pháp sư, người nào cũng đánh rồi lại đánh, tung hết kỹ năng này đến kỹ năng khác nhằm vào Tu Sĩ Vô Danh. Không chỉ nhóm NPC nổi giận mà gần như toàn bộ người chơi ở đại lục phía Đông đều đổ dồn về thành Lục Châu. Thành Lục Châu vốn đã đông đúc nay lại càng chật chội hơn.

Những người mới đến này người thì muốn được đánh một trận sướng tay, người thì ham vui mà tìm náo nhiệt, cũng có người ôm mộng đứng bên ngoài hi vọng có thể ngư ông đắc lợi.

Xen lẫn trong đội ngũ NPC đầy hỗn loạn, Diệp Từ thấy không ít người của các công hội như Thiết Huyết Chiến Mâu, Chiến Thiên Hạ, Lang Tộc, Đại Đường, Văn Phòng Ngã Tư Đường, Lưỡi Đao Hắc Ám... Tóm lại miễn là công hội có chút tiếng tăm ở đại lục phía Đông đều đến góp vui, những công hội nho nhỏ thì thôi không cần hỏi, nhiều không đếm xuể.

Tuy nhóm NPC thủ thành rất mạnh, cộng thêm nhóm người chơi tự nguyện trợ giúp nữa nhưng con boss Tu Sĩ Vô Danh này nào phải tầm thường. Nó liên tục nuốt người chơi vào bụng, lượng máu mất đi cũng theo đó mà bổ sung trở lại, cơ thể nó còn càng lúc càng to thêm nữa.

Đây là sức mạnh của Naga. Fante Lopher bỗng nhiên đau buồn hô to.

Diệp Từ nhìn đồng hồ, vòng bảo hộ chỉ còn tồn tại không đến 20 phút, mà cột máu của con boss Tu Sĩ Vô Danh còn đến hơn một nửa, xem ra bên phía thành Lục Châu phải chịu thua rồi.

Người bạn thân mến của ta, ta biết chuyện này có chút quá đáng, nhưng, bạn có thể giúp tôi làm một chuyện hay không? Fante Lopher bất ngờ quay sang nói với Diệp Từ. Đồng thời trên đầu hắn cũng xuất hiện dấu hiệu có nhiệm vụ cần giao.

Hả? Có thêm nhiệm vụ nữa? Diệp Từ hơi bất ngờ, sau đó nhảy xuống ngựa, bước đến trước mặt Fante Lopher, nói: Thành chủ đại nhân đáng kính, được giúp đỡ ngài là vinh hạnh của tôi.

Ta thật sự rất cảm động! Fante Lopher bùi ngùi cảm khái, điểm danh vọng của Diệp Từ ở thành Lục Châu lại nháy mắt tăng thêm mấy trăm điểm.

Ta cảm nhận được trên người con quái vật đáng sợ này có sức mạnh của Naga, thứ này thật khiến người ta phải lo lắng, nhưng ta không thể chịu thua đơn giản như vậy được. Trên người ta có một mảnh vỡ của bảo thạch trong thần điện Quang Minh Chi Thần. Tuy thứ này không có tác dụng với Naga, nhưng đối với đám tiểu lâu la thì không có vấn đề gì. Bạn có thể giúp ta gắn mảnh vỡ này vào trong tim của con quái vật kia không?

Diệp Từ nhìn theo hướng tay Fante Lopher chỉ liền thấy giữa lồng ngực toàn xương trắng của Tu Sĩ Vô Danh có một quả tim đang không ngừng đập thình thịch thình thịch. Nhưng mà... vị thành chủ này định giỡn với cô à? Yêu cầu cỡ này mà làm như chuyện đơn giản lắm. Cô mới cấp 27, con boss kia ít nhất trên cấp 130, cô lấy tư cách gì nhận nhiệm vụ này?

Thành chủ đại nhân, thực lòng tôi rất muốn giúp đỡ ngài, nhưng ngài xem tôi chỉ là một tinh linh nhỏ bé, tôi sợ mình không thể hoàn thành được.

À, chuyện đấy bạn không phải lo, ta sẽ bảo vệ bạn. Fante Lopher nói xong liền đưa mảnh vỡ kia cho Diệp Từ. Diệp Từ nhận hàng mà miệng méo xẹo, đây rõ ràng là cưỡng chế ép buộc nhận mà, nếu cô từ chối có khi nào nhóm NPC kia chuyển mục tiêu sang cô không?

Thôi quên đi, chết thì chịu mất một cấp vậy. Diệp Từ thở dài cất mảnh vỡ của viên ngọc vào túi đồ. Có điều, cô chợt phát hiện không biết từ lúc nào mà trạng thái trên người mình xuất hiện một cái Buff với tác dụng vô cùng khủng bố: Thánh Quang: 'thánh quang' từ mảnh vỡ của bảo thạch nhẹ nhàng bao phủ cơ thể bạn, giúp bạn tránh khỏi tất cả thương tổn. Thời gian: 5 phút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.