Vận Mệnh

Chương 70: Chương 70: Thung Lũng Mạc Nhược




Mọi người mồm năm miệng mười tranh nhau nói, song các câu trả lời đều chỉ về một mục tiêu - Mạch Thủy Thâm.

Diệp Từ cảm thấy chuyện này thật sự kỳ lạ, vội vàng tìm Mạch Thủy Thâm để hỏi cho rõ: Những người này đều là anh mời vào? Anh quen họ sao?

Mạch Thủy Thâm bật cười nói: Em đúng là cả đời thông minh mà lại một phút hồ đồ, anh dĩ nhiên chỉ quen bạn của anh thôi, còn bạn của em trừ Lưu Sướng ra anh có quen ai nữa đâu.

Diệp Từ càng nghe càng không hiểu, nếu đã không quen biết nhau làm sao họ lại vào công hội này?: Là tự họ xin vào công hội của chúng ta?

Nào phải thế. Mạch Thủy Thâm ra vẻ thần bí, cười cười nói: Thật ra mọi chuyện đơn giản thôi, anh chỉ gửi một tin nhắn ở kênh thế giới, bảo ai là bạn của Công Tử U thì PM anh, vậy đấy.

Sau đó bọn họ liền PM anh?

À, anh nhận được nhiều tin nhắn lắm, nhưng hàng thật thì chẳng có bao nhiêu. Anh hỏi bọn họ mấy câu là biết ngay người nào thật sự quen biết em. Mạch Thủy Thâm vừa nói vừa xoa xoa hai bàn tay: Gái à, quan hệ của em đúng là không chê vào đâu được, cả cái cậu Buông Tay Cô Ấy Ra đứng đầu bảng xếp hạng cấp bậc cũng biết em nữa...

Diệp Từ càng nghe càng đen mặt, với tính cách của cô thì chắc chắn cả đời này sẽ không bao giờ làm được những chuyện như kia, mà vẻ mặt của Mạch Thủy Thâm dường như không hề có chút áp lực nào, cô thở dài nói: Anh làm vậy không sợ mang đến phiền phức sao?

Nghe Diệp Từ nói thế, Mạch Thủy Thâm đờ cả người, đôi môi hết mở lại khép, có điều trên đấy lúc nào cũng đầy ý cười, anh chàng theo thói quen đưa tay sờ đầu Diệp Từ, nói: Em lo xa quá rồi. Tiểu Từ à, đây là trò chơi, cũng là sân khấu của em, em không cần e dè nhiều như vậy, cứ thoải mái vui chơi là được. Trò chơi mà, phải tưng bừng chứ.

Em không bảo là không vui, em chỉ cảm thấy anh làm như vậy có chút... Diệp Từ không sao diễn tả được cảm xúc của mình lúc này, chỉ có cảm giác nó không ổn thỏa lắm.

Mạch Thủy Thâm lại lắc đầu: Nếu có phiền phức thì khi nào nó xuất hiện chúng ta sẽ tìm cách giải quyết, bây giờ em lo lắng được gì? Dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ có ca ca ở cạnh em.

Diệp Từ nhìn chằm chằm Mạch Thủy Thâm, cuối cùng cũng mỉm cười. Vâng, đây mới là Bạch Mạch, đây mới là Mạch Thủy Thâm.

Thích quen biết nhiều người, thích ở một không gian rộng lớn, bất kể làm gì cũng đều thoải mái, vô tư. Đây là dạng người hoàn toàn trái ngược với Diệp Từ, với anh không hề có khái niệm không thể hoặc không được, càng không có suy nghĩ tiêu cực u ám. Ở cạnh những người như vậy thì dù ít hay nhiều, thế giới của bạn cũng sẽ sáng bừng lên.

Anh đi luyện cấp đã, Buông Ra chỉ cho bọn anh mấy chỗ luyện cấp rất tốt, mọi người quyết định cùng lập nhóm đi đánh quái. Bạch Mạch cười toe toét nói, nụ cười của anh tươi đến nỗi không ai có thể u sầu được.

Tổ đội đánh quái này tính ra cũng thật lớn, trừ Diệp Từ ra, tất cả những người còn lại trong công hội đều tham gia, tuy số lượng chỉ mười mấy người nhưng đi cùng nhau lại khá là đồ sộ. Diệp Từ nhìn công việc công hội giao cho mình liền kháng nghị mãnh liệt, nhưng kết quả lại nhận được sự khinh bỉ đồng lòng của những người khác. Sau đó, cả công hội đều đi luyện cấp, để lại một mình Diệp Từ với nhiệm vụ vô cùng cao cả - giữ nhà.

Diệp Từ rảnh rỗi lật xem danh sách các thành viên, bỗng nhiên chợt nhớ đến một người, thế là mở ngay danh sách bạn tốt, thật may người nọ cũng đang online, cô liền gửi đi một tin nhắn riêng.

Có ở đấy không?

Đối phương lập tức trả lời: Có.

Cậu có vào công hội chưa?

Vấn đề này làm Thạch Hoa Quả hơi buồn bã. Vì cấp bậc của cô còn thấp, chưa thể học được thuật trị liệu nên không có đội nào muốn dẫn cô theo, cuối cùng cô chỉ có thể tự luyện cấp, khó khăn lắm mới lên được cấp 18. Mà lúc này, chẳng những cô chưa được học kỹ năng trị liệu mà bạn bè cũng không có nhiều, đừng nói chi đến chuyện vào công hội.

Chưa.

Hả? Diệp Từ khá bất ngờ, dạng mục sư xuất sắc cỡ Thạch Hoa Quả, chỉ cần cùng tổ đội đánh chung nhất định sẽ không bỏ qua một cao thủ như vậy, nhất là cô ấy còn được cô tặng quyển kỹ năng Thuật Phục Sinh nữa chứ, sao lại không có công hội được?

Thạch Hoa Quả thấy Diệp Từ bất ngờ lại càng buồn rầu hơn, cô thở dài nói: Vì không ai chịu chung đội với mình nên mình toàn luyện cấp một mình, sau đó cũng quen như vậy luôn.

Đừng nói... cậu chưa từng đánh phó bản nhé.

Hic...

Lần này đến lượt Diệp Từ không nói nên lời, quả nhiên cao thủ luôn phải trưởng thành trong gian khổ...

Có muốn vào công hội của mình không, mấy người bọn họ đều cùng đi luyện cấp. Diệp Từ nói xong liền gửi lời mời gia nhập công hội.

Thạch Hoa Quả không cần suy nghĩ lập tức đồng ý. Nguyên nhân thì có rất nhiều, thứ nhất Công Tử U từng tặng cô quyển sách kỹ năng Thuật Phục Sinh này, thứ hai cô biết rõ game Vận Mệnh không có công hội là không được, chỉ tiếc tính cô không dễ nói chuyện cho lắm, bảo cô chủ động đi tìm công hội thật xấu hổ không thôi, bây giờ Công Tử U mời, làm sao cô từ chối được?

Thêm Thạch Hoa Quả xong, Diệp Từ lập tức gọi Mạch Thủy Thâm về đón người. Thạch Hoa Quả nghe thấy thế vội vàng từ chối: Không cần không cần, để tự mình đi tìm họ được rồi. Đây là lần đầu tiên cô chơi game, nên cũng có thể xem là lần đầu tiên đánh theo nhóm, không khỏi có chút căng thẳng.

Mạch Thủy Thâm cười nói: Có gì đâu, tất cả đều là người một nhà, cậu chờ chút mình đến ngay đây. Diệp Từ đợi Mạch Thủy Thâm đón người xong lại tiếp tục gửi thêm một tin nữa cho Mạch Thủy Thâm, nói rõ cho anh biết mọi chuyện về Thạch Hoa Quả, để anh giúp Thạch Hoa Quả luyện các kỹ năng trị liệu thật tốt.

Mạch Thủy Thâm dĩ nhiên vỗ ngực đồng ý.

Sau khi xong xuôi mọi chuyện, Diệp Từ đang chuẩn bị về thành Hồng Hồ làm nhiệm vụ hàng ngày thì bỗng nhiên bên tai vang lên thông báo của hệ thống.

Trang bị của bạn xuất hiện biến hóa kỳ lạ, xin cẩn thận chú ý.

Diệp Từ đọc thông báo xong lập tức nghĩ đến chiếc nhẫn thần bí của mình, cô mở ngay bảng thông tin ra xem lại thuộc tính của nó.

Chiếc nhẫn thần bí

Trang bị màu xám

Sức mạnh: 2

Cấp bậc trang bị: 0

Có thể tiến hóa

Thông tin so với trước đây không có gì thay đổi, chỉ là bên dưới phần thuộc tính xuất hiện thêm một hàng chữ nhỏ: Chiếc nhẫn này dường như có biến hóa kỳ lạ, có thể chuyên gia tộc người lùn Lappidoth ở thung lũng Mạc Nhược sẽ biết đã xảy ra chuyện gì.

Chiếc nhẫn này từ lúc đánh phó bản thần bí kia xong luôn được Diệp Từ đeo trên tay, cô vốn định nghiên cứu thử xem có dấu vết chỉ dẫn cách để nó tiến hóa không, chỉ tiếc là cô tìm mãi mà không có manh mối gì, sau đó vì xảy ra nhiều chuyện quá rồi cũng quên luôn, mãi đến hôm nay thấy thông báo của hệ thống mới sực nhớ đến.

Chuyện này thật sự làm Diệp Từ có chút kích động, đừng quên lúc NPC Frodo giao chiếc nhẫn này cho cô có bảo rằng nó có liên quan không nhỏ đến đại ma vương Naga, thậm chí còn có thể là chìa khóa mở ra bảo tàng của Naga nữa.

Bây giờ tạm thời không bàn đến chuyện đấy có phải thật hay không, chỉ riêng hai chữ bảo tàng đã đủ làm Diệp Từ hưng phấn muốn điên rồi.

Cô không suy nghĩ nhiều nữa, tăng tốc làm cho xong nhiệm vụ hàng ngày rồi nhanh nhanh chạy đến thung lũng Mạc Nhược. Trước khi đi cô cũng không quên dặn Mạch Thủy Thâm dẫn những người có trang bị hơi kém đi đánh phó bản cày đồ tốt.

Thung lũng Mạc Nhược là tên gọi khu vực nằm ở tận cùng phía bắc đại lục phía Đông.

Nếu Diệp Từ cưỡi ngựa từ thành Hồng Hồ này, với tốc độ di chuyển ấy thì phải ít nhất mất 5 ngày tính theo thời gian trong trò chơi mới đến được. Không những vậy, khu vực ấy còn có rất nhiều điểm luyện cấp dành cho người chơi từ cấp 40-60, Diệp Từ muốn đi qua phải thật sự cẩn thận.

Thế nên dù rất nôn nóng nhưng với tiêu chí an toàn là trên hết, Diệp Từ chỉ có thể vừa đi vừa ngất giả chết, sẵn tiện ghi nhận địa điểm chuyên chở, hoặc nếu thuận tiện thì hái ít thảo dược, khi đến được thung lũng Mạc Thược đã là chuyện của 7 ngày sau.

Trong bảy ngày này, bảng xếp hạng cấp bậc của game Vận Mệnh không có thay đổi gì cả, cũng không có ai thăng cấp, chỉ có cột % cấp bậc tăng lên không ít mà thôi.

Mặc dù cảm giác thân là người trùng sinh mà thứ hạng cấp bậc rơi xuống nhiều như vậy thật sự không thoải mái lắm nhưng Diệp Từ đã suy nghĩ kỹ, chuyện quan trọng trước mắt phải tìm cho được Lappidoth để người nọ kiểm tra chiếc nhẫn của cô rồi mới tính đến những chuyện khác.

Thung lũng nơi Lappidoth là một vùng trải dài cây trái sai trĩu quả, tuy những cây cối này đều là cây dại nhưng quả của nó lại có một màu vàng rực rỡ, khiến cho cảnh vật ở đây như ánh lên một màu sáng chói. Có điều nếu bạn cho rằng nơi nào cảnh đẹp nơi ấy sẽ an toàn thì bạn nhầm to rồi.

Nơi này nghe đồn là nơi ẩn cư của một siêu cấp đạo tặc, những chuyện khác có thể không chắc nhưng đảm bảo xung quanh đây sẽ có không ít cạm bẫy, hơn nữa quái đều là từ cấp 65 đến cấp 76, quái bình thường có, tinh anh có, thậm chí cả boss tự do cũng có không ít, còn ai dám bảo không nguy hiểm nữa không?

Diệp Từ cũng vì bản thân đã học được kỹ năng ngất nên mới dám mạo hiểm chạy đến đây, nếu không dù cô có biết chắc nơi này có lợi ích to lớn cũng sẽ không chạy đến chịu chết.

Đồng thời vì đến đây, trước khi đi cô đã cộng full điểm thiên phú cho hai kỹ năng sinh tồn chuyên dùng để ẩn nấp, như thế thì hệ số an toàn khi tiềm hành và tốc độ tiềm hành cũng sẽ tăng lên.

Trong game Vận Mệnh, đối với quái đồng cấp hoặc chênh lệch trên dưới 5 cấp thì khoảng cách an toàn với bọn chúng là 5m, còn chênh lệch từ 5 cấp trở lên, khoảng cách an toàn là 10m, trên mười cấp thì 15m. Nói cách khác, với cấp bậc hiện giờ của Diệp Từ, cho dù trong trạng thái ẩn nấp đi nữa, chỉ cần cô đến gần quái 15m thì sẽ bị phát hiện ngay, sau đó kết quả dĩ nhiên là về thành dưỡng sức.

Cũng may Diệp Từ đã biết đại khái vị trí của Lappidoth, cho nên trên đường đi chỉ cần thấy quái ở xa xa là cô chọn đường vòng ngay, chịu khó đi xa một chút mới có thể toàn mạng mà đến được chỗ sâu nhất của thung lũng Mạc Nhược.

Cảnh vật nơi này có chút khác so với bên ngoài.

Ngoài kia nơi nơi đều là cây sai trĩu quả, nhưng bên trong này lại rất khô cằn. Thậm chí dưới mặt đất còn có từng mảng đỏ sậm, trong không khí thoang thoảng mùi như mùi dầu máy động cơ.

Diệp Từ thật sự cũng cảm thấy bội phục mình, trước đây cô chỉ đến chỗ này một lần thôi, lại còn là tránh công hội khác chặn đánh nữa, thế mà cô vẫn còn nhớ rõ vị trí của khu vực kia.

Cô khịt khịt mũi mấy cái, tiếp tục đi sâu vào trong, mùi dầu máy càng lúc càng nồng, lát sau, cô đã đến trước một cái hang động thấp thấp be bé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.