Văn Minh Vạn Giới

Chương 12: Chương 12: Chơi lớn!




Sáng sớm hôm sau, La Tập vẫn còn đang cuộn tròn trong tấm chăn da thú, dường như muốn cuốn chính mình thành cái nem rán, thì liền bị hai tiếng thông báo từ hệ thống đánh thức.

Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi “La Tập” đã giành được 100 điểm văn minh (từ Minh Kính Hồ)

Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi “La Tập” đã giành được 6 điểm văn minh (đến từ bộ lạc “Minh Kính”)

“Hả?”, một người chưa từng trì hoãn như La Tập, cho đến giờ chỉ cảm thấy đầu óc loạn vô cùng, căn bản không hề nghe rõ hệ thống đang nói cái gì, thậm chí còn không mở nổi mắt, trong vô thức ừ một tiếng rồi lại mơ hồ kéo tấm chăn da thú, cuốn lấy thân, trở mình tiếp tục ngủ.

Cứ mãi như vậy phải đến mười mấy, hai chục phút, sau đó, hắn bất thình lình tỉnh dậy! Thoắt cái ngồi thẳng dậy, ngay tại khoảnh khắc này, hắn nhìn lều trại đơn sơ của mình, cảm nhận được những cơn gió đông lạnh lẽo thỉnh thoảng lại thổi vào qua những khe hở của lều trại, La Tập rét run cầm cập, đầu óc đã hoàn toàn thanh tỉnh...

“Hóa ra đây không phải là mơ...”

Tự đánh thật mạnh vào đầu mình, sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu, cuối cùng cũng trở lại trạng thái bình thường, “Đúng rồi, Hồ Kính Minh có thể cung cấp 100 điểm văn minh cố định mỗi ngày, nhưng không ngờ rằng bộ lạc cũng có thể cung cấp điểm văn minh, nhưng mà 6 điểm thì quá ít ỏi, là vì dân số bộ lạc quá ít? Hay sự phát triển của bộ lạc quá lạc hậu?”

Cưỡng lại ý muốn thu mình lại trong chăn, La Tập dựa vào nghị lực của mình mà bước ra khỏi lều, dù ở thế giới nào thì việc thức dậy vào mùa đông cũng đều là một việc thử nghiệm ý chí.

“Tộc trưởng dậy rồi! Tộc trưởng dậy rồi!” - Vừa nhìn thấy tộc trưởng ra khỏi lều, thì mấy đứa trẻ trong bộ lạc liền cười toe toét mà hô lên.

Lac Tập có thể cảm nhận một cách rõ ràng sự chú ý của tất cả mọi người đối với mình, khuôn mặt đỏ ửng lên, nhìn tình hình này, hình như hắn là người dậy muộn nhất trong bộ lạc, và rõ ràng là người trong bộ lạc đang chờ tộc trưởng đưa ra mệnh lệnh.

“Khụ khụ...” ho khan hai tiếng để giảm bớt sự ngượng nghịu trong lòng, La Tập chậm rãi nói, “Tóm lại, nhóm lửa chuẩn bị bữa sáng.”

Vừa dứt câu, mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, không biết làm thế nào cho phải, trong thời đại của sự khan hiếm lương thực này, họ không có khái niệm ăn sáng, cuối cùng một ông lão trong bộ lạc đứng ra và nói, “Tộc trưởng, thức ăn đã ăn hết từ tối qua rồi, nếu hôm nay không săn được thú thì mọi người đều sẽ phải chịu đói.”

“Chẳng phải là vẫn còn xương của mấy con thú sao? Chỉ cần dùng xương đó là có thể nấu được một nồi canh xương rồi.” La Tập đã sớm có sự chuẩn bị cho chuyện này, thực tế thì, nếu hôm qua không bắt được con cá chép thì hắn cũng định dùng xương của mấy con thú để nấu canh xương, nhưng cũng nhờ có con cá đó, nên xương thú mới trở thành bữa sáng của ngày hôm nay, mặc dù ăn canh xương vào buổi sáng sẽ bị béo nhưng vẫn còn hơn là làm việc khi bụng đói, hơn nữa, xương đó đều rất có dinh dưỡng!

Độ trung thành hơn 90 điểm khiến cho bọn họ không có hoài nghi gì về lệnh lệnh của La Tập, bây giờ họ đều đã biết nên làm gì rồi, ai cũng tự động đi làm việc của mình.

La Tập đã dần thích nghi, nấu một nồi canh không cần nhiều người như vậy, để cho phụ nữ trong bộ lạc đi tho gom dây mây để làm được nhiều lưới đánh cá hơn, còn trẻ con thì đi kiếm mồi câu, còn đàn ông thì đi dọn mấy viên đá, đập lấy một lỗ thủng trên mặt hồ Minh Kính đã đóng băng, rõ ràng, hắn đang muốn phát triển tốt ngành ngư nghiệp, không thể lãng phí 20% cá trong hồ Minh Kính.

Hôm qua, lúc bọn họ chuẩn bị quăng lưới đánh cá thì trời đã xế chiều rồi, kết quả là bắt được một con cá chép, hôm nay bắt đầu làm từ sáng sớm, lại đập thêm mấy lỗ thủng nữa, quăng thêm nhiều lưới nữa, dù thế nào cũng có thể bắt thêm được nhiều cá, cá này sau khi nấu thành canh nhừ thì có giá trị dinh dưỡng rất cao, chỉ cần chất lượng tốt thì bụng có đói đến mấy cũng có thể vượt qua.

Canh cá có màu trắng sữa thật đẹp đã lưu lại ấn tượng sâu sắc đối với những người trong bộ lạc của hắn.

Mọi người rõ ràng vẫn còn đói, nhưng ai nấy đều cảm thấy hăng hái.

Sau khi La Tập đã phân phó hết những chuyện này, lại nhìn số xương còn dư lại, xương còn lại khá nhiều, khẳng định là không thể nấu hết trong một nồi được, cho vài chiếc xương thẳng xuống là đã hết chỗ rồi, theo ý của La Tập thì không cần tiết kiệm, sau khi hết một nồi thì lại nấu thêm một nồi nữa, để tất cả mọi người đều có canh nóng để uống.

Canh nấu chín rồi thì phân phát cho mọi người, sau đó, La Tập một bên thì cầm một chiếc xương thẳng, một bên thì gọi bốn dũng sĩ cùng với một vài người đàn ông tương đối có sức chiến đấu trong bộ lạc đến ngồi bên.

“Các anh em, hôm nay chúng ta sẽ làm một cuộc lớn!”

Lúc đang nói chuyện, Lạ Tập kéo La Tấn sang một bên, “Hôm qua, La Tấn đã mạo hiểm, theo dấu vết những tên đó và tìm thấy được cứ điểm của bọn chúng, bây giờ là lúc chúng ta nên hành động! Bộ lạc chúng ta có ít người, tiện thể làm chút việc, số người không đủ dùng, đây không phải là chuyện tốt, hôm nay chúng ta phải chủ động đột kích, đánh bại quân địch, cướp hết người trong bộ lạc của đối thủ!”

“Oh oh oh oh!!!” thời khắc này, tinh thần của những của những chiến sĩ trong bộ lạc Minh Kính đang bùng nổ, sau khi nghe lời của La Tập, họ cầm cây giáo đá và rìu đá trong tay, rống lên đầy phấn chấn.

Thấy được phản ứng như vậy, La Tập rất hài lòng, những người như anh ta thích chơi những trò phát triển chiến lược rất rõ ràng, hoặc là làm ruộng, hoặc là trở thành sói.

Cái gọi là làm ruộng, chính là yên tâm phát triển bộ lạc của mình, khai thác tài nguyên, luyện binh, bảo vệ thành phố...,còn trở thành con sói thì đơn giản hơn, chính là điên cuồng tiến hành chiến tranh, cướp đi thành trì và tài nguyên của người khác.

Đám người man rợ hôm qua chính là con sói điển hình, sau trận chiến hôm qua, bên đối phương cũng có người đã chết và bị thương, phỏng chừng trong vài ngày tới sẽ không gây gổ, nhưng nếu đợi bọn chúng dưỡng thương xong, thì nhất định sẽ lại đến cướp lương thực và tài nguyên.

Kẻ ra tay trước là kẻ mạnh, thay vì chờ đám tiện nhân đó dưỡng thương xong lại quay lại gây chuyện thì thà thừa dịp này tận diệt bọn chúng! Tiện thể cướp hết người trong bộ lạc của bọn chúng, khiến họ trở thành người của mình, gia tăng sự phát triển của bọn họ, cũng chính là xem xét đến điểm này, hôm qua, lúc hắn quyết định hạng mục phát triển quân sự mới quyết định chinh phạt Man tộc!

Sau khi kết thúc bữa sáng, La Tập không chần chừ thêm nữa, hắn không muốn kéo dài trận chiến này đến tận đêm, lấy một cây giáo đá từ bên cạnh, dẫn theo mười chiến sĩ mà hắn chọn lựa từ trong bộ lạc, tất cả hùng hổ xuất phát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.