Tôi nâng ly rượu, nói: “Trác Hạo, chúc anh sinh nhật
vui vẻ!”
Anh cũng nâng ly chạm cốc với tôi rồi uống cạn một
hơi.
Tôi đưa tặng anh một chiếc cà vạt, nói: “Vội quá nên
em không có thời gian chọn được quà đẹp hơn, nhưng anh đừng xem thường chiếc cà
vạt này, chiều nay em phải giả vờ đau bụng đi bệnh viện để chạy đi mua quà cho
anh đấy!”
Trác Hạo nhận món quà, cười rạng rỡ nói: “Em đến dự
sinh nhật cùng anh thế này anh đã mừng lắm rồi, không ngờ còn nhận được quà
nữa, đúng là niềm vui ngoài mong đợi!”
Tôi cũng cười: “Anh nói thế hóa ra em lại quá không
phải rồi!”
Trác Hạo nhìn tôi, vẻ mặt lại như muốn nói điều gì
nhưng rồi thôi. Từ trước đến nay anh chưa bao giờ là người thiếu quyết đoán như
vậy. Tôi không chịu nổi một người vốn rất quả quyết hoạt bát như anh giờ trở
nên ngập ngừng rụt rè như mấy chị phụ nữ thế này. Anh không dám mở lời thì tôi
sẽ giúp anh bắt đầu câu chuyện, tôi hỏi: “Trác Hạo, anh có chuyện gì muốn nói
phải không? Anh đã ấp a ấp úng thế này mấy lần rồi!”
Trác Hạo đưa tay lên xoa cằm rồi lại cho tay vào túi
quần lấy ra một chiếc hộp vuông đặt lên bàn, đẩy nó về phía tôi, nói: “Tuần trước
anh đi họp bên Thụy Sĩ có mua một chiếc đồng hồ. Vừa hay nhớ em nói đồng hồ của
em để rơi vào nước hỏng pin rồi, em giữ lấy cái này để còn xem giờ giấc!”
Tôi vừa mở chiếc hộp vừa thản nhiên nói: “Dọa em chết
khiếp, anh vừa bỏ ra em lại cứ tưởng là hộp đựng nhẫn chứ. Em còn nghĩ cái hộp
to thế này bên trong nhất định phải là chiếc nhẫn to lắm, viên kim cương bên
trên to bằng quả trứng chim bồ câu sao đủ, ít nhất cũng phải to bằng trứng đà
điểu!”
Nghe tôi nói Trác Hạo không nhịn được cười. Cười xong
anh nhìn tôi, nói đầy ý tứ: “Anh cũng muốn mua nhẫn lắm nhưng sợ em không
nhận.”
Tôi đóng nắp hộp rồi đẩy nó lại phía Trác Hạo, “Đồng
hồ đẹp lắm nhưng đáng tiếc lại là hàng thật. Đây mà là hàng giả thì em sẽ nhận
ngay không cần nghĩ ngợi gì. Em chỉ là một nhân viên văn phòng quèn, hằng ngày
đeo chiếc đồng hồ xịn này ra ra vào vào e là không bảo toàn được tính mạng
mất.”
Trác Hạo một tay xoa cằm, một tay gõ nhẹ lên mặt bàn,
tiếng gõ tuy không lớn nhưng nghe vụn vặt, lộn xộn. Anh cúi đầu trầm ngâm một
lát, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn tôi chậm rãi nói: “Tô Nhã, bao nhiêu năm rồi,
ngày đó em cũng chỉ ở bên cậu ta có mấy tháng thôi, mà sao đến giờ vẫn không
quên được? Trước đó chúng ta yêu nhau ít nhiều cũng phải được một năm, nhưng có
vẻ bây giờ bất luận anh có làm gì em cũng chẳng buồn để mắt!”
Tôi nói: “Trác Hạo, tình cảm là thứ không thể đem ra
so sánh được. Anh không thấy thực ra chúng ta là bạn bè phù hợp hơn sao?”
Trác Hạo cười gượng: “Trước kia thấy em non nớt, cứ
nghĩ đời này kiếp này em sẽ mãi dựa vào anh. Chỉ tại anh quá tự tin, cho rằng
có thể lèo lái cả chuyện tình cảm nghiêm túc lẫn chơi bời bên ngoài, cho rằng
mình có thể giải quyết mọi chuyện dễ như trở bàn tay, cuối cùng lại thành ra
đánh mất người mình yêu!”
Bao năm nay, tôi và Trác Hạo vẫn luôn giữ thái độ im
lặng trước chuyện cũ. Trong lòng chúng tôi đều hiểu rõ mọi chuyện bắt đầu kết
thúc ra sao, nhưng không một ai nhắc đến.
Đó là chuyện xưa cũ giữa tôi và một người xưa cũ,
chẳng thể nào trở lại. Đã là xưa cũ thì đâu cần nhắc đến nữa.
Vốn dĩ tôi tưởng Trác Hạo cũng nghĩ như vậy. Nhưng mấy
năm nay anh ngày càng đối tốt với tôi, ngày càng rộng lượng, ngày càng nhân
nhượng, thậm chí là ngày càng thương xót. Tôi không phải đứa ngốc, cách anh đối
xử với tôi khiến tôi dần cảm thấy anh không chỉ muốn là quá khứ của tôi, mà còn
muốn trở thành hiện tại, thành tương lai của tôi.
Điều vẫn khiến tôi mù mờ không hiểu nổi là Trác Hạo
gần như đã rong chơi thưởng ngoạn hầu hết hoa thơm cỏ đẹp trong rừng, gặp gỡ
không ít cây xanh chồi biếc tinh tú tươi đẹp, vì sao cuối cùng vẫn chỉ nhắm đến
cái cây xấu xí nghiêng ngả là tôi?
Không hiểu anh thấy gì tốt đẹp ở tôi. Hay lại bởi con
cá mất mới là con cá to, thứ để vuột rồi mới là thứ đáng quý nhất?
Dù cho Trác Hạo xuất phát từ tâm lý nào, thì bây giờ
anh cũng đã không trẻ trung gì nữa, nếu cứ tiếp tục dùng dằng thế này e rằng
tôi sẽ thành tội nhân của nhà họ Trác mất.
Có một số điều đã đến lúc phải nói rõ rồi. Không thể
vì sợ làm tổn thương nhau mà quanh co mập mờ không dám nói câu cự tuyệt, để
người ta tiếp tục nuôi hy vọng. Kỳ thực càng kéo dài chỉ càng khiến tổn thương
thêm lớn mà thôi.
Tôi nói: “Trác Hạo, sau sinh nhật này anh đã ba mươi
tư tuổi rồi!”
Trác Hạo nói: “Ừ, thời gian trôi nhanh thật, năm đó
quen em, em mới chỉ là cô thiếu nữ, bây giờ đã trở thành một người phụ nữ đích
thực rồi!”
Tôi không khỏi phì cười: “Sao nghe anh nói em lại có
cảm giác mình đã bước sang tuổi trung niên rồi? Nhưng Trác Hạo, phong độ anh
vẫn không kém năm xưa. Có điều hoa đẹp không nở mãi, tuổi xuân không còn mãi,
anh cũng nên nghĩ đến chuyện chung thân đại sự của mình đi. Còn không mau mau
kiếm lấy một cô dâu, em sợ anh sẽ trở thành tội nhân lịch sử gây tuyệt tự nhà
họ Trác đấy!”
Trác Hạo châm thuốc. Khuôn mặt ẩn sau làn khói nửa tỏ
nửa mờ trở nên trầm lắng hơn. Anh nhìn tôi nói: “Tô Nhã, bao năm rồi em cũng
biết, anh không hề lông bông. Anh vẫn đang đợi em.”
Bàn tay cầm đũa của tôi bỗng run run. Không hiểu sao
tôi bỗng nghĩ tới một câu nói thịnh hành trên mạng: Anh nói xem, anh thấy em
tốt ở chỗ nào để em sửa!
Tôi nói: “Trác Hạo, băo năm rồi anh cũng biết, trái
tim em bây giờ không thể tiếp nhận thêm ai khác nữa.”
Anh không tiếp lời, tôi cũng im lặng. Một lúc sau tôi
không chịu được phải lên tiếng phá tan sự lúng túng nặng nề. Tôi nói: “Trác
Hạo, tình cảm anh dành cho em đến tám phần là ngộ nhận. Anh chưa từng bị con
gái bỏ nên mới cảm thấy em không giống những cô gái khác. Anh đã bao giờ nghĩ
có thể tình cảm anh dành cho em thực ra không hề tự nhiên, nói không chừng chỉ
là ham muốn chinh phục lại thôi cũng nên?”
Thật khó tưởng tượng lại có một ngày tôi có thể ngồi
nói chuyện cởi mở chân tình với người đàn ông cố chấp này.
Trác Hạo dụi tắt điếu thuốc, nghiêng người về phía
trước nhìn tôi, nói rành mạch từng từ: “Tô Nhã, anh hơn em bảy tuổi. Hôm nay đã
tròn ba mươi tư tuổi rồi, đã qua cái thời tuổi trẻ bốc đồng. Giờ đây, đâu là
hành động theo cảm tính, đâu là càng thua càng muốn chinh phục, đâu là yêu thật
lòng, đâu là biết quý trọng, anh đều hiểu rất rõ. Ninh Hiên đã ra nước ngoài
nhiều năm rồi, cho dù bây giờ em vẫn không thể từ bỏ được cậu ta nhưng anh tin
là sớm muộn gì thời gian cũng sẽ mang đi, xóa mờ và chữa lành mọi nỗi đau và
những chuyện không như ý. Vì thế…” Nói đến đây, Trác Hạo dừng lại, nhấc ly rượu
trước mặt lên rồi nói tiếp: “Chúng ta hãy cạn ly vì những chuyện đã qua! Sau
buổi tối ngày hôm nay chuyện cũ đừng nghĩ đến nữa; người cũ cũng hãy chôn sâu
xuống đáy lòng. Sau này chỉ nhìn về tương lai phía trước thôi, em thấy sao?”
Mắt tôi ươn ướt, lời Trác Hạo nói đã chạm đến rái tim
tôi. Tôi nhấc ly rượu lên, mỉm cười chạm ly cùng anh, nụ cười làm giọt nước mắt
vốn đọng trên khóe mắt tuôn rơi. Nước mắt trào ra nhưng tôi vẫn kiên cường mỉm
cười. Bao năm trôi qua, dường như mãi đến lúc này tôi mới tìm được phương
hướng, ý chí phấn đấu cho cuộc đời mình, tôi không thể cứ tiếp tục qua ngày
đoạn tháng thế này nữa. Những lời Trác Hạo nói đã phần nào giúp tôi phấn chấn
trở lại.
Tôi cười nói: “Đúng! Cạn ly vì những chuyện đã qua!”
Rượu hòa lẫn nước mắt cùng trôi xuống bụng, nóng ấm,
cay sè. Và còn hơi chan chát.
Trong nháy mắt, hương vị giao thoa phức tạp này tan ra
trên đầu lưỡi, trong cổ họng và dạ dày tôi.
Mọi thứ dù tốt dù xấu rồi đều sẽ qua đi. Bất luận ta
có đau lòng hay không, thời gian vẫn cứ chạy về phía trước. Ký ức rồi sẽ phai
mờ, dù có liều mạng tranh giữ thế nào chăng nữa, sinh mệnh cũng sẽ dần suy
kiệt, chẳng ai ngăn nổi thời gian cuốn trôi tất cả.
Đời người thực rất ngắn ngủi. Trác Hạo đã nói một câu
rất đúng: thời gian có thể mang đi tất cả. Còn con người sống trên đời vẫn phải
nhìn về phía trước.
Sáu năm nay, Ninh Hiên đã trở thành bóng ma trong lòng
tôi, từ ký ức điều khiển mọi cảm xúc trong tôi. Giờ đây chẳng phải tôi nên từ
bỏ bóng ma này, học cách hướng tới tương lai hay sao?
Nói là vậy, nhưng liệu tôi có thể thực sự từ bỏ được
không?
Tôi đến thành phố B khi mới hai mốt tuổi, mang theo
một trái tim đã chết, và một cái xác không hồn. Sáu năm đã trôi qua, điểm khác
biệt duy nhất giữa Tô Nhã của hôm nay với Tô Nhã khi mới đặt chân đến đây chỉ
là tuổi tác. Còn lại không có gì thay đổi, vẫn một trái tim đã chết, vẫn một
cái xác không hồn.
Kể từ khi rời bỏ thành phố A, từ khi rời xa Ninh Hiên,
toàn bộ sức sống của tôi cũng đã lụi tàn không vương sót.
Sáu năm trước, sau khi đã ổn định xong cuộc sống ở
thành phố B, tôi gọi điện về nhà, tôi khóc, bố mẹ cũng khóc.
Mẹ nói: “Con ơi, bố mẹ làm khổ con rồi!”
Bố nói: “Tô Nhã, là tại bố không tốt!”
Tôi nói: “Bố mẹ, con đã làm mất mặt bố mẹ, con đã yêu
một cậu học sinh cấp Ba.”
Mẹ nói: “Con ngốc quá, bây giờ còn nói những chuyện đó
làm gì? Con sống vui vẻ là được. Bây giờ bố mẹ không mong gì ngoài từ nay về
sau con được hạnh phúc!”
Bố hỏi tôi: “Tô Nhã, sau này con vẫn sẽ vui vẻ chứ?
Phải không?”
Tôi vừa gạt nước mắt vừa sống chết khẳng định: “Vâng,
nhất định con sẽ sống vui vẻ!”
Mẹ kể với tôi: “Tô Nhã, sau khi con đi cậu bé đó đã
đến nhà tìm con. Cậu ta như phát điên, trông sợ lắm. Cậu ta nói cậu ta không
chia tay, cũng không tin con có thể chia tay. Cậu ta nói cô ơi, cháu xin cô, cô
nói cho cháu biết Tô Nhã ở đâu, cháu phải gặp cô ấy, nếu không cháu chết mất;
cậu ta còn van xin mẹ: Cô ơi, cô đừng trách mắng Tô Nhã đã yêu cháu, đợi cháu
tốt nghiệp rồi hai chúng cháu sẽ cùng ra nước ngoài, cháu cầu xin cô đừng chia
rẽ chúng cháu, cháu hứa nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy cả đời, thật đấy,
cháu không phải đứa trẻ con!”
“Mẹ nói cô không hề phản đối chuyện của hai đứa, cô
đâu đã biết hai đứa yêu nhau thì phản đối thế nào được; cô cũng không biết Tô
Nhã đi đâu, có lẽ nó sợ cháu tới tìm nên ngay đến bố mẹ cũng đang tâm giấu
giếm.”
“Mẹ nói xong thì cậu bé đó, Ninh Hiên phải không, nó
liền ngồi sụp xuống sàn, bất động. Mẹ và bố con tưởng cậu ta đang khóc nhưng
khi cúi xuống nhìn thì không phải, nhưng trông bộ dạng còn khủng khiếp hơn khóc
nhiều. Cậu ta như bị ma nhập, miệng cứ lẩm bẩm sao có thể vì mấy tấm ảnh mà
thành ra thế này? Không thể như thế được!”
Nghe mẹ kể mà trái tim tôi đau nhói, tan nát.